Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 18 Chương 61 Chương 62
Chương sau
Khả Vi bất giác càng ghì chặt áo anh. Giống như, cô đã bị anh phát hiện rồi. Cô cần một điểm tựa. Cụp mắt, cô khe khẽ nói. "...À...là vậy..." Thì ra, cô đã bất cẩn để lại dấu vết xâm chiếm rõ rệt như vậy. "...Anh, sao lại..." Cô ngập ngừng nói, không rõ là nên hỏi điều gì, bởi vì trong lòng cô thật sự có quá nhiều câu hỏi. Đêm hôm đó, anh say đắm dẫn dắt cô vào trong dục vọng, trong lúc hoan ái, cô đã không chút nghi ngờ, cũng không phát hiện ra sự khác biệt nào ở trên người anh. Để rồi, vào lúc hai giờ sáng, cô mơ màng kinh hãi trông thấy anh đang đọa đày ở một thế giới khác... Thêm vài giây trôi qua, Khả Vi lấy hết can đảm, choàng tay qua cổ anh, thừa nhận khoảng cách trong gang tấc của hai người. Trong đôi mắt sâu thẳm màu xám của anh, cô nhìn thấy bóng dáng thành khẩn của chính mình. Khả Vi lặng lẽ mở lời. "Sợi dây chuyền đó..." Đúng lúc này, bàn tay anh bắt lấy chiếc cằm tinh xảo của cô. Khả Vi còn chưa kịp nhận thức ra, giây kế tiếp, cô thấy gương mặt đẹp đẽ của anh lại áp xuống. "Ưm..." Nụ hôn lần này đã mang theo cả sự cường bạo cố hữu. Bàn tay anh trượt xuống, giữ lấy cổ họng của cô. Cảm nhận mạch đập, và cả yết hầu đang run rẩy của cô. Anh hôn cô. Một nụ hôn dài. Triền miên say sưa. Một bàn tay kia mang theo lửa nóng liên tục vuốt ve lưng cô. Trong lúc lửa tình đang dâng trào, dục vọng tưởng chừng như đã xém nở. Anh buông đôi môi cô ra, lướt qua hôn lên vành tai yêu kiều của cô. Khả Vi bỗng nghe anh nói: "Sau này, em không nên nhìn." Âm giọng trầm bổng. Dứt khoát rõ ràng. Khả Vi sững người. Cô có chút ngỡ ngàng nhìn anh. Cô nhìn ra được, anh không có ý giải thích thêm. Một câu anh phán xuống, liền cho cô đáp án. Vừa rồi cô còn bị dáng vẻ si mê cuồng nhiệt này của anh làm cho choáng váng. Quả nhiên, cô tránh không khỏi mà bị hụt hẫng. Đôi mắt không cưỡng lại được mà lộ ra vẻ mất mát. Khả Vi không nhịn được nữa, đành cúi mặt. Một cái cúi mặt, đã kéo theo một khoảng trời âm u. Ở môi khẽ mím chặt. Đôi môi ửng đỏ ướt át, là dấu vết yêu thương ban nãy. Tình ái tựa như hạt mưa đọng lại sau cơn bão. Nhưng mà, một cơn gió lạnh lẽo kéo qua, đã làm héo khô tất cả. Dường như cô chưa từng dự cảm được, anh không có ý định mở đường cho cô vào, cũng không có ý giải thích. Cả nương tay, anh cũng không làm. Thẳng thắn từ chối cô. Xoay mặt đi. Khả Vi nhìn vào góc khuất của mui xe. Cô với tay ra, kế tiếp cầm ly rượu của anh lên, ngửa mặt uống cạn. "Khả Vi..." Cô thoáng nghe anh gọi tên cô. Nhưng có lẽ vì gió trời mà âm thanh đó lại như xa vời vợi. Vị đắng của rượu nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể. Cổ họng bỗng chốc cảm nhận vị nóng cháy cực độ. Thì ra rượu của anh cũng rất giống anh. Nồng cháy và mãnh liệt tựa như thuốc độc. Cô là một người bình thường, đã không đọ sức mà đi thử. Đổi lại là...tổn thương. Đôi chân mày lá liễu nhíu chặt, không rõ là do rượu đắng, hay là vì điều gì khác. Sau đó, gương mặt cô giãn ra, vẻ thanh nhã ôn tồn lập tức che phủ mọi thứ. "...Được, nếu anh không muốn em nhìn, em sẽ không nhìn." Cô nhu thuận mỉm cười. Sợ là biểu đạt vừa rồi còn chưa đủ điềm tĩnh, Khả Vi giữ vững tầm mắt, nhìn trực diện vào đôi mắt của anh. Từ Trấn Khiêm trầm tĩnh nhìn cô. Từ trong đáy mắt nhanh chóng xuất hiện lớp sương mù. Anh nâng tay, ngón tay cách gương mặt cô vài centimet. Khả Vi nhanh chóng xoay đầu đi, vội đưa tay lên che trước miệng. Một tiếng "Hắc xì" vang lên. Khả Vi khụt khịt mũi, hốc mắt và chóp mũi đều ửng hồng, xoay qua cười với anh. "Ở đây gió lạnh quá, em..vào trong xe đợi anh...Anh đừng ngồi đây lâu quá." Cả người Từ Trấn Khiêm trở nên đông cứng. Bàn tay anh dừng lại ở không trung. Gương mặt anh vẫn vô cùng tĩnh lặng. Đôi mắt thâm thúy thoáng nheo lại. Dứt câu, cô liền nhẹ nhàng đứng dậy, cởi ra chiếc áo khoác trên người mình, từng cử chỉ vừa cẩn trọng vừa cố chấp. Cứ như cô biết, chỉ cần chậm một nhịp, cô sẽ không còn đủ dũng cảm. Gấp chiếc áo khoác lại làm đôi, không giằng co, không do dự, đặt nó xuống bên cạnh anh. Cô dịu dàng mỉm cười, lặng lẽ xoay lưng. Từng bước âm thầm đi trở về bên cánh cửa xe. Dáng vẻ tao nhã đẹp như mọi khi. Không có điểm gì khác biệt. Còn nhớ đến có một lần, anh hiếm hoi dắt cô ra ngoài, rất vừa vặn chọn đúng buổi tiệc tư nhân của Michael mà đến. Sau khi giới thiệu Khả Vi với Michael, anh đã đưa cô đến khu vực ngồi của riêng họ. Dù là bữa tiệc này có chọn lọc khắc khe, số lượng khách mời không nhiều, nhưng toàn bộ đều là những nhân vật có địa vị xã hội rất cao. Tuy nhiên, bóng dáng Từ tổng vừa xuất hiện, vẫn không tránh khỏi mà đặc biệt thu hút sự chú ý. Khu vực ngồi của bọn họ khá riêng biệt, được vài tấm rèm cửa bằng đá pha lê che phủ các phía. Nhưng vẫn không ngăn cản được vài người cầm ly rượu nho nhã bước đến chào hỏi. Từ Trấn Khiêm và Minh Đông lễ độ giao tiếp vài câu. Đến khi một vị khách thứ ba đang hướng về phía họ mà đi đến, Khả Vi nhân cơ hội, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, thấp giọng nói nhỏ với anh: "Ở đây có nhiều tranh vẽ nghệ thuật quý hiếm, em muốn đi xem một chút." Sau đó cô tao nhã đứng dậy, từ tốn rời đi. Từ Trấn Khiêm thâm trầm dõi theo bóng lưng cô, thân ảnh uyển mị tựa như đêm hôm nay. Thế là, cả biệt phủ rộng lớn, cô vẫn chọn nơi trong tầm mắt của anh, lần lượt đứng trước từng bức tranh nghệ thuật mà ngắm nhìn. Mỗi bức, cô sẽ đứng đó hơn 5 phút, học thuộc lòng tên tác phẩm và tên tác giả. Kế tiếp, cô chăm chú nhìn từng đường nét tinh tế và những lớp màu đan xen chồng chất của bức tranh. Giống như một kẻ mộ đạo thật thụ. Thấm thoát cô đã đứng như vậy hơn 30 phút đồng hồ. Nhìn thấy bóng lưng đầy kiên nhẫn của cô, Michael đang đi ngang qua, cũng phải bước đến bắt chuyện. Khả Vi nở một nụ cười rạng rỡ. Michael giải thích một chút về xuất xứ của bức tranh trước mặt bọn họ. Khả Vi gật gật đầu thưởng thức, biểu lộ cảm xúc tán thưởng sâu sắc. Cả hai nói được thêm vài câu, kế tiếp, Michael nghe Khả Vi ôn tồn hỏi anh một câu: "Nếu như không phiền, tôi có thể vào thư phòng của anh, tìm một quyển sách luật để đọc được không?" Michael tức khắc vui vẻ đồng ý. Trước lúc cô cùng Michael đi đến thư phòng, cô còn không quên xoay đầu qua nhìn đến khu vực ngồi của anh. Cô liền bắt gặp ánh mắt quen thuộc đang chăm chú dõi theo mình. Khả Vi đưa tay lên không trung, vừa mỉm cười vừa làm ra bộ điệu đọc sách hóm hỉnh, lúc nhìn thấy anh mỉm cười lại với cô, cô mới cùng Michael bước đi. Sau khi Michael trở ra, đến ngồi xuống trong khu vực của Từ Trấn Khiêm, khẽ khàng cảm thán nói với anh một câu: "Từ trước đến giờ, trong tất cả các bữa tiệc, cô Hà là người khách duy nhất lựa chọn chiêm ngưỡng tranh và đọc sách trong thư phòng..." Michael hứng thú cười nói, anh thấy Khả Vi thú vị vì có sở thích hơi khác người. "...Tôi đã kêu người đem điểm tâm vào thư phòng." Đáp lại, Từ Trấn Khiêm vẫn im lặng không biểu lộ chút tâm tư nào. Đôi mắt sâu khẽ chớp, cánh môi bạc nhẹ nhếch lên. Thật ra, trong lòng anh vốn đã biết, Khả Vi luôn lựa chọn âm thầm rút lui. Trong lúc rút lui, sẽ lấy một lý do cực kỳ thích đáng, sẽ làm ra tư thế chủ động, rồi tự mình nhịp nhàng phối hợp. Trong quá trình đó, còn tạo ra nét mãn nguyện, vô ưu vô lo. Từ bên ngoài nhìn vào, người khác sẽ nghĩ rằng cô gái này rất biết hưởng thụ trong cô đơn. Từ Trấn Khiêm bạc môi mỉm cười. Anh xoay đầu, tinh tế quan sát bóng lưng của cô. Cô luôn uyển mị và ẩn nhẫn như vậy. Đến cuối cùng, là tiến tới hay rút lui, đều đòi hỏi lòng dũng cảm. Rốt cuộc, trong lòng người con gái này, có thể có bao nhiêu dũng cảm, để có lúc lựa chọn âm thầm rút lui, và cũng có lúc, lựa chọn liều lĩnh bước tới? Năm tháng này đã cho anh một cô gái như vậy. Lúc này, bàn tay Khả Vi đặt lên cửa xe, kéo nó ra. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ hai giây nữa thôi là cô có thể ngồi vào bên trong. Bỗng nhiên có một bàn tay vụt qua trước mặt cô, một lực đẩy cánh cửa đóng trở lại. Khả Vi liền giật mình. Bàn tay rắn chắc to lớn của người đàn ông giữ yên ở trên kính xe. Cả cơ thể tráng kiện áp sát vào sau lưng cô. Hơi thở ấm nồng bao vây lấy cô. Khả Vi tuyệt đối không dám xoay đầu. Nhưng mà, kính xe màu đen bóng loáng trước mặt đã tố cáo cô. Dấu vết của giọt nước mắt tựa như sương đêm đang đọng ở trên má cô. Ngay sau đó Khả Vi liền cảm nhận một lực mạnh ở eo mình, cả người cô xoay vòng, trực tiếp ngã vào trong khung ngực rắn chắc của anh. "Khả Vi..." Anh gọi tên cô. Lần này, rõ ràng đến cực điểm. Khả Vi trốn trong lòng anh, cảm thấy vô cùng khổ sở. "Là em không tốt, đã xâm phạm thế giới riêng tư của anh..." "..." Khả Vi yếu đuối thấp giọng nói. "...Minh Đông đã từng cảnh báo với em, nhưng là do em cố chấp. Em đáng lẽ không nên đi hỏi anh về sợi dây chuyền đó..." Đôi mắt Từ Trấn Khiêm đi vào tăm tối. Ngay cả hơi thở cũng đã khác đi. Anh dùng sức ôm cô. Cái ôm cường ngạnh đầy da diết. Cả người anh cứng ngắc, đôi tay sắt thép ra sức siết chặt lấy thân thể mỹ miều của cô, giống như muốn cùng cô nhập thành một. Khả Vi nhanh chóng cảm thấy đau đớn. Khi cô đang gần như chịu không nổi nữa, sắp bật môi kêu lên, cô liền cảm thấy đôi bàn chân đã rời khỏi mặt đất, anh nhấc cô lên, cả thân người vụt về sau. Tiếng cửa xe mở ra, sau đó cô bị anh cẩn thận nhấn vào ghế sau của xe. Hành động dứt khoát, không cho cô cơ hội phản kháng. Tiếng cửa xe đóng lại. Bên trong là một màu đen bao trùm. Anh ngồi đối mặt với cô. Trong không gian tối tăm, đôi mắt anh vẫn sáng rực, nhìn đến cô không chút lay chuyển. Khả Vi cảm thấy sắc thái trên người anh đã hoàn toàn thay đổi. "Khả Vi, lại đây..." Tiếng nói trầm khàn vang lên. Vài giây sau, cô chậm rãi tiến đến. Cô thoáng thấy anh mỉm cười. Nụ cười lướt qua quá nhanh, cô không đoán ra được anh đang nghĩ gì. Bàn tay đặt lên má cô, lần này Khả Vi không còn lý do để tránh né. Ngón tay cái của anh vuốt ve nơi khóe mắt cô. Một cử chỉ, anh nói cho cô biết, anh đã nhìn thấu cô. Khả Vi ngay lập tức cụp mắt. Trong lòng liên tục tự hỏi, tại sao mình lại yếu đuối đến như vậy? Tại sao không thể trưng bày ra vẻ thanh đạm vô ưu như trước? Anh chỉ từ chối một chút, cô đã cảm thấy đau khổ rồi. "...Khả Vi, nhìn anh." Từ Trấn Khiêm trầm tĩnh ra lệnh. Khả Vi lấy can đảm, chậm rãi ngước mắt. Khoảng cách của hai người thật gần. Rồi cô nghe thấy anh chầm chậm mở lời. "Có những thứ, em càng đứng gần, thì càng nhìn không thấu. Trên người, tự dưng cũng sẽ bị vấy đen. Đối với anh hay đối với em, đều sẽ gây ra tổn thương." Đáy mắt Khả Vi ngay lập tức gợn sóng. Những lời nói da diết này, trong đêm thanh vắng, thật gây cho cô cảm giác hoang tưởng. Từ Trấn Khiêm hít vào một hơi thật sâu. Đáy mắt nghiền ngẫm nhìn cô đầy mê hoặc. "Anh muốn có em, không chỉ là mùa đông năm nay. Mà là nhiều năm tháng sau này. Anh thà là giữ em trong bóng tối. Giữ cho em nét thanh thuần vốn có. Bởi vì anh biết..." Từ Trấn Khiêm lặng lẽ mỉm cười, mân mê gương mặt thanh tú của cô. "Anh biết em đã phải đấu tranh rất nhiều." Cô lẳng lặng nghe từng lời anh nói. Hơi thở ấm nồng mang theo tâm sự da diết, anh cúi xuống hôn lên cái cổ trắng noãn của cô. Cảm nhận mạch đập của cô, và cả nhiệt độ cơ thể của cô. Cảm nhận thể xác và cả linh hồn của cô. Dường như, chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy an tâm hơn. Cả người Khả Vi nhẹ run lên. Cô thông minh như vậy, làm sao nghe mà không hiểu hàm ý chất chứa bên trong lời nói của anh? Những câu như thế này, một khi đã được nói ra từ miệng của Từ Trấn Khiêm, quả thực rất dễ dàng khiến người ta phải trầm luân trong ngỡ ngàng. Vài giây trôi qua, cô đưa tay ôm lấy cổ anh. Khẽ cất lời. "Thật ra là vì thâm tình nên mới nhẫn tâm; hay là vì từng nhẫn tâm, nên mới hiểu đâu là thâm tình?" Một câu hỏi, cô khiến anh ngẩng đầu. Khả Vi luồn những ngón tay vào trong làn tóc của anh. Từng đường nét trên gương mặt người đàn ông này đều có sức xác thương kinh khủng. Huống chi, anh bây giờ đã mở lời. Cô không có cách nào hồi đầu. Sống và chết, yêu và giết. "Một nhà văn người Mỹ tên là Bryan Way từng nói: Khi một người mở lòng với một ai đó, thì cũng là lúc họ chỉ cho người đó nơi đâm con dao vào..." Đáy mắt Từ Trấn Khiêm xuất hiện một tia sáng. "...Anh đã biết tất cả mọi thứ trong thế giới của em, ngay cả khi em không biết gì về anh. Cho nên em đã từng nghĩ, em cũng muốn thử bước vào thế giới của anh, dù cho chỉ là vài bước ngắn ngủi. Dù cho, đối với anh hay đối với em, đều sẽ có tổn thương. Nhưng mà, chúng ta sẽ không cầm dao đâm vào chỗ hở của đối phương, có phải không?" Là giá trị của sự tin tưởng. Một khi tình cảm đã xảy ra giữa hai cá thể, thật khó để phân định đúng - sai. Ranh giới của lý trí và trái tim mỏng manh như sợi chỉ. Đến cuối cùng, chỉ là đáng hay không đáng. Tin tưởng hay không tin tưởng. Mỗi người chỉ có thể tự mình đi trải nghiệm. Từ Trấn Khiêm im lặng nghe cô nói. Hai chữ "chúng ta" từ miệng cô thốt ra, thật sự đã vẽ nên một đường sáng nơi chân trời trong đáy mắt anh. Từ Trấn Khiêm mỉm cười, nụ cười yêu nhu nhất mà cô từng thấy. Anh ngắm nhìn cô, như nhìn khoảng thời gian sau này của cả hai. Sau đó anh chậm rãi kéo chiếc nơ trên cổ áo của cô ra. Những ngón tay di chuyển xuống hàng nút áo, từng chút từng chút cởi chúng ra. Tiếng nhạc du dương trong xe như đưa họ vào trong khung cảnh hoàn toàn khác. "Em thật sự muốn thử đi vào thế giới của anh?" Đôi mắt trong veo của Khả Vi chớp động. Anh thầm nghĩ, bản thân không có khả năng để cô nhìn thấy tất cả. Bởi vì trong thâm tâm, anh hiểu rõ hơn ai hết, anh hiểu rõ hơn cả cô, là cô sẽ không tài nào gánh vác nổi... Thế giới màu đen của anh... Nhưng mà, hai chữ "chúng ta", thật đáng để đi thử. Dù chỉ một chút. Đôi mắt của Từ Trấn Khiêm cực kỳ kiên định. Thân thể trắng hồng cùng với đường cong mỹ miều dần hé lộ trước mặt anh. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, mái tóc dài xoã xuống bên ghế như dòng suối nhỏ. Đôi bàn tay mang theo lửa tình chậm rãi lần vào trong váy của cô. Hơi thở của Khả Vi cũng dần thay đổi. Anh nâng tay cởi ra nút áo của chính mình. Xương quai xanh rắn rỏi, làn da màu đồng đầy nam tính, từng lớp cơ thịt cứng cáp cùng với bắp vai cường tráng, tất cả đều nhanh chóng phơi bày ra trong bóng đêm. Cô say đắm nhìn cử chỉ quyến rũ của anh được một lúc, sau đó phát hiện ra bản thân thật sự đã bị anh dụ hoặc rồi. Gương mặt liền ửng hồng lên. Khả Vi nhắm nghiền lại đôi mắt, như thể muốn níu giữ chút lý trí còn xót lại. "Ừm...Hay là chúng ta trở về nhà trước đã....Nếu lỡ có người bắt gặp......" Anh khẽ cười. "Khả Vi, ở đây là nhà của chúng ta." Giây kế tiếp, cô liền cảm nhận cơ thể lực lưỡng của anh áp sát xuống người cô. Mặc cho cô biểu hiện có chút kinh ngạc. Khả Vi mở mắt liền nhìn thấy gương mặt kinh diễm của anh ngay trước mặt mình. Một tay anh vuốt lấy mái tóc trên đỉnh đầu của cô. Một tay còn lại chống bên đầu của cô. Bỗng nhiên cô nghe bên tai lời anh nói: "Khả Vi, sợi dây chuyền đó...có tro cốt của mẹ anh." Dứt câu, anh không cho cô thời gian để tiếp nhận, trực tiếp cúi xuống hôn cô, dùng lưỡi tách hàm răng cô ra. Mạnh mẽ xâm chiếm khoang miệng thơm tho của cô. Môi lưỡi quấn quýt triền miên. Khả Vi yếu ớt run rẩy. Giống như anh vừa rồi đã nói cho cô biết nỗi đau lớn nhất trong đời mình. Mang theo nỗi đau đó, cùng với sự trống trải và tất cả yêu nhu, dẫn dắt cô vào cõi mộng. Tay anh chậm rãi vuốt ve từ chiếc cổ mảnh khảnh xuống dưới bầu ngực căng mọng của cô. Anh chầm chậm lùi xuống, hơi thở ngông cuồng nóng rực phả ra trên từng tấc da thịt mịn màng của cô. Khiến cho cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo. Khả Vi ngay lập tức cắn lấy môi. Hơi thở phập phồng mê lụy. Không khí bên trong xe như bị rút cạn. Khung cảnh bên trong xe như có một làn nước mỏng bao phủ. Thần trí Khả Vi nhanh chóng rơi vào trong hư vô, cô mơ hồ nhìn thấy anh ngồi thẳng dậy, gương mặt tuấn mỹ khuất sâu vào trong bóng tối hỗn tạp, Khả Vi không nhìn thấy rõ biểu hiện trên khuôn mặt anh lúc này. Rồi anh nâng cặp đùi thon đẹp của cô lên. Sau đó là một lực tiến vào. "...Ừmm..." Khả Vi bất giác bật môi kêu lên. Anh thâm trầm ngắm nhìn dáng vẻ kiều mị này của cô. Không chút phòng bị, không chút khả năng phản kháng, bị anh dẫn dụ vào trong khoái lạc. Tạo ra một thế giới, chỉ có anh và cô. Từ Trấn Khiêm áp sát xuống, nửa thân dưới mãnh liệt chiếm lấy nơi non mềm sâu thẳm của cô. Khả Vi không nhịn được nữa, khẽ rên rỉ từng hồi. Giây kế tiếp anh liền tiến đến mút lấy điểm hồng trên bầu ngực căng tràn của cô. Ở ngực truyền đến những dòng điện tê dại khiến cho cô không cưỡng lại được mà run lên bần bật. Anh hôn lên môi cô, nuốt lấy từng tiếng rên rỉ nỉ non kia. Dùng lưỡi mình cuốn lấy lưỡi cô, khiến cho tiếng kêu vì bị dồn nén mà càng thêm tha thiết. Thân dưới mạnh mẽ rút ra, rồi mạnh mẽ tiến vào. Ánh mắt anh nhìn cô thật yêu chiều, cảm nhận nơi đó bị cô hút vào thật chặt, vài đường gân nổi lên từ trán anh, cả thân người tráng kiện trở nên cứng rắn vô cùng. Khả Vi không chịu được nữa mà bấu lấy vai anh, cô ngẩng đầu, tóc mái bay bay bên khuôn mặt thanh tú, chân mày nhíu lại, cô đưa đôi mắt diễm lệ mọng nước phiêu diêu nhìn anh. Từ Trấn Khiêm nhìn thấy, hít vào một hơi thật sâu, anh không thể vào nương tay với cô. Tiếp sau đó, Khả Vi liền bật môi kêu than. Nơi tư mật cảm thụ trọn vẹn sự chiếm hữu đến căng đầy. Từng cú va chạm khiến cho cô có cảm giác khỏa lấp trong đau đớn, rồi nhanh chóng được xoa dịu bằng khoái cảm cực độ. Anh quyến luyến ngắm nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn như sắp vỡ òa của cô. Cơ thể xinh đẹp không ngừng lắc lư dưới cơ thể anh. Cô chỉ có thể thụ động theo anh. Cảm giác cùng anh một chỗ, tận sâu trong đáy lòng dấy lên một loại hạnh phúc trọn vẹn khó tả. Hai thân thể cọ sát vào nhau. Mồ hôi càng khiến họ dính chặt lại với nhau, kích thích đến tột cùng. Hơi thở và nhiệt độ ám muội tạo ra một màn sương nhiệt cực kỳ diễm lệ, nhanh chóng phủ mờ cửa kính xe. Đôi bàn tay cứng rắn luồn vào sau lưng cô. Một lực vựt người cô dậy. Khả Vi vội vàng ôm lấy cổ anh. Cả người xoay vòng. Anh ngả người tựa vào lưng ghế, Khả Vi quỳ gối ngồi đối diện anh. Đôi bàn tay tráng kiện nâng cặp mông tròn trịa của cô lên, rồi mạnh mẽ dịch chuyển lên xuống. Khả Vi ngay lập tức ngả người về trước, gục mặt vào trong cổ anh. Đôi môi đỏ mọng kêu lên những âm thanh mê lụy. Nhưng một khắc sau, một bàn tay to lớn luồn vào làn tóc của cô, nắm lấy tóc cô ghì nhẹ về phía sau, cái cổ yêu kiều của cô ngay lập tức lộ ra. Khả Vi bị ép ưỡn ngực. Bộ ngực căng đầy kịch liệt run chuyển lên xuống. Từ Trấn Khiêm trực tiếp áp xuống, liếm lấy cái cổ nhỏ xinh của cô. Thân dưới vẫn mãnh liệt xô đẩy. Mái tóc thấm ướt đẫm mồ hôi rũ xuống trước trán anh. Lúc này, đôi bàn tay giữ chặt lấy hai bầu ngực, rồi anh khom xuống vùi đầu vào khe rãnh sâu. Điên cuồng mút trọn lấy nụ hoa ửng hồng đang nhấp nhô trước mặt. Chiếc lưỡi nóng mân mê khiến cho hai nhụy hoa căng cứng lên, âm thanh ám muội không ngừng phát ra từ miệng anh. "...Áaa...ưm...." Khả Vi tựa hồ chịu không nổi sự công phá, đôi mắt xuất hiện một làn nước mỏng. Cả thân thể cô co giật như đang bị lửa thiêu đốt. Đôi tay cô thống khổ ghì chặt lấy lưng ghế ở sau gáy anh. Lực đạo của người đàn ông một lúc một mạnh, càng lúc càng nhanh. Cơ thể mạnh mẽ đê mê va vào nhau tạo ra âm thanh ướt át cháy bỏng. Tiếng động hoan ái liên tiếp phát ra. Lúc này, một cánh tay săn chắc khóa chặt lấy lưng cô, bàn tay kia tiến đến nơi non mềm sâu thẳm đang bị chiếm đoạt của cô mà kịch liệt vuốt ve. Khả Vi cảm thấy đất trời như rung chuyển, cô chới với ngả về sau, mái tóc dài thấm ướt mồ hôi lung lay phất phới trong không trung. Cả người cô đã phủ lên một lớp phiếm hồng, đâu đó thấp thoáng từng dấu vết yêu đương đỏ rực. Hơi thở nóng rực của anh dồn dập phả vào cổ cô. "....Khả Vi..." Giọng nói trầm khàn vang lên. Anh mạnh mẽ nâng thân dưới lên, cùng lúc ghì chặt mông cô xuống, cường bạo xoay vòng. Khoái cảm lập tức ùa đến. "....Áaaa..." Như có một điện cực mạnh chạy xuyên qua người Khả Vi. Đầu óc Khả Vi quay cuồng, đôi chân đang quỳ như bị tê liệt. Từ Trấn Khiêm ngay lập tức giữ lấy gáy cô, nồng nhiệt hôn cô. Cuối cùng, anh gầm lên một tiếng trong miệng cô. Khả Vi vô lực ôm lấy cổ anh, cả người rệu rã, hơi thở dồn dập, cô gục đầu ở trên vai anh. Anh xiết xao ôm chặt cô ở trong lòng, cảm nhận hơi ấm của anh ở trên người cô, liên tục vuốt ve xoa dịu lưng cô, thâm tình hôn lên vầng trán ẩm ướt mồ hôi của cô. Khả Vi vô lực nhắm lại đôi mắt đẫm lệ nặng trĩu của mình, tiến vào trong mơ màng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 18 Chương 61 Chương 62
Chương sau