Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, xua tay: “Không, tạm thời đừng kinh động đến cô ấy, anh đi xuống trước đi.”
Hy vọng của Lục Tấn Uyên khó khăn lắm mới xuất hiện, nhưng anh không dám lập tức đi xác nhận nó, anh sợ, sợ rằng tất cả những chuyện này lại là do anh mong hão mà ra, sợ rằng kết quả cuối cùng sẽ khác với những gì anh đã hy vọng.
Khoảng thời gian năm năm thật dài, anh thật hy vọng có thể gặp lại được Ôn Ninh một lần nữa, dù chỉ là trong mơ cũng được, nhưng một lần cũng chưa từng.
Anh đưa tay lên, từ từ che mắt mình lại, sẽ rất nhanh thôi, rất nhanh anh sẽ biết được Vô Ưu này rốt cuộc có phải là cô hay không.
Đối với một số người trong bộ phận thiết kế, sự tồn tại của Vô Ưu là quả thật rất chướng mắt, người này là Lan Thúy Vi, chính là một trong những nhà thiết kế cấp A của bộ phận thiết kế.
Bộ phận thiết kế của Lục Thị, mỗi nhà thiết kế sẽ được phân chia theo năng lực và thâm niên trong ngành, phân biệt từ cao xuống thấp có bốn cấp bậc là từ A đến D, thân là một nhà thiết kế cấp A, năng lực của Lan Thúy Vi tất nhiên khi nghe là sẽ rõ.
Dự án thời trang của Lục Thị vào cuối năm nay, cô ta chính là một trong những người phụ trách, đối với Vô Ưu, một đối tượng là nhà thiết kế sẽ ngang vai ngang về đến từ công ty đối tác khác, cô ta tỏ ra rất khinh thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658007/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.