Chỉ với một lời nói, khiến cho Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm.
Lan Thúy Vi trợn to con mắt không thể tin được: “Chủ tịch Lục.”
Lục Tấn Uyên không quan tâm đến cô ta, ánh mắt vẫn nhìn về phía Vô Ưu: “Tôi cho rằng quan niệm của nhà thiết kế Ưu không có vấn đề gì, quần áo trẻ em đúng là không nên quá mức tráng lệ, cứ làm theo ý nghĩ của nhà thiết kế Ưu là được.”
Vô Ưu bị anh nhìn chằm chằm đến tim đập loạn xạ, khuôn mặt không kiểm soát được mà đỏ bừng lên.
Lan Thúy Vi nhìn hai người họ đang “liếc mắt đưa tình”, đại não tức đến lú lẫn, buột miệng nói ra: “Chủ tịch Lục, anh đâylà đang dựa vào quyền lực để mưu đồ tư lợi, tôi không phục.”
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên sa sầm lại, anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Lan Thúy Vi, cô đang nói chuyện với ai đó? Chú ý ngôn từ của cô.”
Trong lòng cô ta co rút lại, cảm thấy lo lắng không yên, nhưng sự phẫn nộ của bản thân vẫn chiếm ưu thế, theo quan điểm của cô ta, với phản ứng của Vô Ưu và sự bảo vệ của Lục Tấn Uyên lúc nãy, giữa hai người này rõ ràng là có ái muội.
Điều này khiến cô ta ghen tị không thôi, một mực nhận định rằng Lục Tấn Uyên thiên vị với Vô Ưu, trong lòng cô ta càng cảm thấy khó chịu hơn. “Chủ tịch Lục, tôi không biết quan hệ giữa hai người là gì, nhưng đây không thể trở thành lý do anh thiên vị cô ta được thiết kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658005/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.