Hà Linh Chi cứ thế ngồi tựa đầu vào vai Lâm Minh Thiện mà nhìn về phía chân trời đằng xa, còn Lâm Minh Thiện cũng giữ nguyên tư thế bên cạnh cô, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua từng thân cây cao lớn mà chiếu lên người bọn họ tạo ra một bức tranh lãng mạn tuyệt đẹp, nhưng lại có chút thê lương.
Vốn dĩ Hà Linh Chi có thể đón nhận sự thật một cách bình thản như vậy không chỉ bởi vì cô đã đoán trước được, mà còn vì cô đã buông tay rồi, không níu giữ, không tiếc nuối thì sẽ không quá đau đớn khi chấp nhận mọi thứ, ngày hôm nay cho dù sự thật có là gì đi chăng nữa, thì cô cũng chẳng còn vương vấn nữa rồi, bởi vì trong lòng anh không hề có cô và cô cũng không phải người ngu ngốc cố gắng níu kéo những thứ vốn không thuộc về mình.
Trước đây cô cứ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cô biết được tất cả về mối quan hệ giữa anh và Lưu Kha Nguyệt, có lẽ cô sẽ đau đớn, sẽ thống khổ đến cùng cực, nhưng thật không ngờ, khi ngày đó xảy đến cô lại có thể bình tĩnh đón nhận đến như thế, chờ sau khi vết thương ổn định, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Lúc này, ở phía đằng xa trong sân chính, một bóng người cao lớn, anh tuấn đang giương đôi mắt sắc lạnh tràn đầy sát khí nhìn bọn họ, khí lạnh trên người hắn tỏa ra xung quanh khiến Lưu Kha Nguyệt đứng bên cạnh phải khiếp sợ, phóng theo hướng ánh mắt của hắn, sau khi xác định hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181609/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.