Bởi vì Lưu Kha Nguyệt đang bị thương nên cô ta không thể động chạm gì đến Hà Linh Chi, chính vì thế mà mấy ngày tiếp theo cô cũng an nhàn hơn, cả ngày chỉ ngồi trong phòng nghiên cứu của Triệu Y Vân, không thì đi dạo xung quanh xem những người khác tập luyện.
Nhưng hôm nay trên dưới Hắc Phong Bang đều vô cùng vội vã, gấp gáp, người làm thì gấp rút dọn dẹp vệ sinh, còn thuộc hạ của Phương Thần Phong thì nghiêm chỉnh rèn luyện khẩu hiệu nào đó làm Hà Linh Chi cảm thấy khó hiểu vô cùng. Đi vào phòng bếp, Hà Linh Chi kéo dì Ngô lại bàn ăn ngồi, hỏi:
“Dì Ngô, hôm nay có chuyện gì xảy ra hay sao? Tại sao mọi người ai cũng hối hả hết vậy?”
Dì Ngô nghe cô nói vậy thì kinh ngạc không thôi, giọng nói ấm áp có chút lớn của bà hỏi cô:
“Con không biết chuyện gì sao?”
Hà Linh Chi nghe bà hỏi vậy thì lại càng mơ hồ, gương mặt ngơ ngác lắc lắc nói:
“Không ai nói gì với con cả.”
Dì Ngô thở dài, bà đã biết quan hệ giữa thiếu gia và Linh Chi có chút xa cách do sự xuất hiện của Lưu Kha Nguyệt, nhưng đến mức không ai thông báo chuyện này cho cô thì cũng quá đáng rồi, kì thật chính bà cũng không hề có thiện cảm gì với Lưu Kha Nguyệt, bởi vì từ cô ta bà nhìn ra được sự không thành thật và cô ta không hề hồn nhiên như vẻ bề ngoài, bàn tay già nua của bà nâng lên vén mái tóc ngắn của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181611/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.