Chương trước
Chương sau
Năm mươi vạn?

Thẩm Giai choáng váng. Cô ta không ngờ Louis lại tham lam đến thế.

Hiện giờ đừng nói năm mươi vạn, đến năm vạn cô ta cũng không có.

"Louis, anh biết rõ, toàn bộ tiền tôi đều đưa hết cho anh! Hiện giờ tôi không có tiền!”

Louis từ tốn nói, “Vậy…em yêu à, anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Thẩm Giai gọi anh ta lại.

Kế hoạch này cô chuẩn bị rất kĩ càng, không thể vì Louis mà thất bại được.

"Khoan đã, Louis!”

Trong giây phút ấy một suy nghĩ lướt qua đầu Thẩm Giai. Có lẽ đó là cách tốt nhất đến bây giờ.

"Louis, tôi có thể nói cho anh một cách vẹn cả đôi đường! Không chỉ giúp anh có rất nhiều tiền, mà còn có thể thúc tiến kế hoạch của hai chúng ta. Quan trọng là anh có muốn làm hay không?”

“Nói! Đừng có lòng vòng!”

Anh ta không phải là kẻ có kiên nhẫn.
Thẩm Giai nói, “Anh có dám bắt cóc Thi Hạ không?”

Thi Hạ?

Louis có một chút ấn tượng về người phụ nữ này. Đó chẳng phải vợ của Lệ Cảnh Diễn sao?

“Thi Hạ? Không phải cô ta bị Thi Nhuận Trân Châu sa thải rồi sao? Một người như cô ta làm quái gì còn giá trị?” Louis hỏi lại.

Nếu như Thi Hạ vẫn còn đương chức tại Thi Nhuận Trân Châu, thì chắc cũng còn lợi lộc nào đó.

Nhưng hiện giờ, cô ta chẳng là gì cả?

Thẩm Giai bật cười, nhắc nhở, “Đừng quên, cô ta không chỉ là người của Thi Thuận Trân Châu, mà cô ta còn là vợ của Lệ Cảnh Diễn!”

Lệ Thanh Diễn ...

Trong lòng Louis bắt đầu ngọ nguậy! Con cá này quá lớn!

“Ý cô là dùng Thi Hạ đế tống tiền Lệ Cảnh Diễn?” Louis hỏi lại.

Shen Jia không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi ngược lại anh ta, "Louis, anh cảm thấy cách này có tốt không? Vẹn cả đôi đường!”
Trước cửa Tập đoàn Tần thị.

Tần Mộ Bạch vừa mới đến bãi đỗ xe ngầm, thì bị Tần Thiên Thiên đón đường.

“Sao em lại ở đây?”

Tần Thiên Thiên bối rối, như còn đang suy nghĩ nên nói từ đâu, “Em…em đến đây để xin lỗi!”

Tần Mộ Bạch cắt lời cô ta, “Nếu em đến vì chuyện của Thẩm Quan Thao, thì không cần đến! Đó không liên quan gì đến em!”

“Nhưng ông ấy dù gì cũng là cậu của em! Anh à, em xin lỗi! Em sẽ chú ý hơn đến cậu!”

Tần Thiên Thiên nhìn Tần Mộ Bạch. Cô sắp bị cậu mình ép đến điên rồi.

Vốn cô ta đã khiến Tần Mộ Bạch có cái nhìn khác về cô ta, cuối cùng lại tan tành cả rồi.

Tần Mộ Bạch cắt ngang, “Đủ rồi! Anh không hề tức giận vì chuyện này! Nếu như em có thể quản thúc ông ta thì đừng để ông ta đi hại người khác là chuyện tốt nhất rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.