Chương trước
Chương sau
Tuy rằng món đồ chơi nhựa cũng không phải bén nhọn gì lắm, nhưng vẫn làm cho lòng bàn chân của Thi Hạ bị thương.

“Em bị làm sao vậy?”

Nhìn thấy Thi Hạ lộ ra vẻ mặt đau đớn, Lệ Cảnh Diễn vội chạy đến và phát hiện chân của Thi Hạ đang chảy máu.

“Tôi đưa em đi tìm bác sĩ.”

Lệ Cảnh Diễn bế Thi Hạ lên, rồi chạy đến phòng khám lân cận.

Cũng may tình hình không phải quá nghiêm trọng, chỉ có một vết thương dài chừng hai centimet, cũng không phải rất sâu.

“Hai ngày này khi chân chạm nước phải chú ý một chút, sẽ hồi phục nhanh thôi, chú ý giữ vệ sinh.” Bác sĩ dặn dò nói.

Lệ Cảnh Diễn gật đầu, Thi Hạ phát hiện ra cô rất ít khi thấy Lệ Cảnh Diễn nghiêm túc như vậy, giống như là học sinh tiểu học đang nghe giảng ấy.

Nhìn thấy nữ bác sĩ xinh đẹp đang đứng trước mặt, Thi Hạ chợt hiểu ra.
“Đi thôi!”

Lệ Cảnh Diễn còn chưa kịp nghe bác sĩ nói hết lời, vợ của anh đã vội vàng muốn rời đi rồi.

“Vợ, bác sĩ còn chưa có nói xong!” Lệ Cảnh Diễn hiển nhiên thấy có chút khó hiểu.

Thi Hạ vừa rồi vốn đang vui vẻ, sao đột nhiên lại bực bội nữa rồi.

“Tôi đói bụng.”

Thi Hạ lẩm bẩm một tiếng, Lệ Cảnh Diễn vội chạy theo.

“Thì ra là đói bụng, sao em không sớm nói, giờ tôi sẽ đưa em đi ăn một bữa no.”

Nhìn thấy Thi Hạ không tiện đi lại, Lệ Cảnh Diễn liền cứ vậy trực tiếp bế cô lên.

“Bây giờ em là người bị thương, nên ra dáng người bị thương một chút.”

Thi Hạ nhịn không được bị Lệ Cảnh Diễn làm cho tức cười.

“Vậy anh nói xem, người bị thương thì nên có bộ dạng gì.”

“Người bị thương hẳn là phải có một người hầu túc trực sát bên cạnh, phục vụ 24 trên 24, ví dụ như tôi bây giờ.”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, có vẻ hào hứng, anh nói nghe rất có lý.

“Cho nên, ý của anh là nói, anh muốn làm người phục vụ của tôi 24 trên 24 sao?”

Người phục vụ?

Lệ Cảnh Diễn nhìn vợ mình, mặt chợt trở nên đen xì.

Được rồi, anh không thể không thừa nhận, cái danh xưng này mà cô cho anh, thật sự là rất chuẩn xác, lại không mất tiêu chuẩn, nhưng nghe hơi kỳ lạ.

“Người phục vụ nghe không hay, em cảm thấy sứ giả hộ giá nghe thế nào?”

Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn một bộ nghiêm túc bộ dáng, nhưng thật ra thật sự bị hắn làm cho tức cười.

“Được được, sứ giả hộ giá, giờ anh có thể đưa tôi đi ăn chưa, tôi sắp chết đói rồi nè!”

Thi Hạ bất mãn mà lẩm bẩm, chờ cô cùng tên sứ giả này cãi cọ xong, có lẽ cô sẽ thật sự chết đói.

“Giờ đi ngay.”

Nhưng sau khi thắt dây an toàn xong, Lệ Cảnh Diễn lại nghĩ tới chuyện gì đó.
“Nhưng hôm nay đừng ăn hải sản nữa, tôi nghe nói, gần đây có một nhà hàng bán bánh điểm tâm rất nổi tiếng.”

“Vì sao không được ăn hải sản?”

Thi Hạ có chút không hiểu, cô vừa phát hiện mình ăn hải sản sẽ không dị ứng, đang muốn thưởng thức thêm hải sản cơ mà!

Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại nói lúc này cô không thích hợp ăn hải sản, không phải quá buồn sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.