Chương trước
Chương sau
Người follow Lệ Cảnh Diễn trên Weibo thật sự là quá nhiều, cô sẽ chết rất khó xem!

“Dừng lại, Lệ Cảnh Diễn, không được không được đâu!”

Lệ Cảnh Diễn dừng lại, nhìn Thi Hạ.

“Vậy có để tôi chụp không?”

Thi Hạ không còn cách khác, chỉ có thể cau mày, miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy…… được, chỉ chụp một tấm.”

Lệ Cảnh Diễn đương nhiên không muốn chỉ chụp một tấm, anh còn muốn lưu lại thật nhiều thưởng thức chúng!

“Không được, ít nhất năm tấm!”

Thi Hạ vội đến độ muốn đoạt lấy camera trong tay Lệ Cảnh Diễn nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ cần giơ tay, cô lập tức không thể với tới.

“Chỉ có một tấm, đừng quá đáng.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn cô tỏ ra sốt ruột, cuối cùng thỏa hiệp: “Được rồi, vậy thì một ngày một tấm.”

“Được.”

Không đúng, không đúng không đúng!
Cái gì, một ngày một tấm?

Thi Hạ lập tức nhận ra, cô lại bị Lệ Cảnh Diễn dùng mánh lới để lừa, tên xấu xa này!

“Lệ Cảnh Diễn, anh chơi xấu, tôi đâu có nói mỗi ngày một tấm!”

Lệ Cảnh Diễn mấp mấy môi, vẻ mặt vô tội, “Tôi nghe được rõ ràng.”

“Ai nói, rõ ràng tôi không có nói!”

Thi Hạ giận đến suýt khóc, đây là lần đầu tiên cô phát hiện Lệ Cảnh Diễn là một tên vô lại.

Trong công ty, mọi người có biết anh ta vô lại đến vậy không?

Nhưng Thi Hạ không biết, Lệ Cảnh Diễn không chỉ dùng chiêu này với một mình cô, trợ lý ngu ngốc Lý Thao của Lệ Cảnh Diễn cũng thường xuyên trúng chiêu!

“Dù sao tôi cũng đã nghe như vậy!”

“Không tính!”

Thi Hạ trưng vẻ mặt giận dỗi, Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy thực đáng yêu.

Chợt tiếng “tách tách” vang lên, một bức ảnh đã được lưu lại.
“Đẹp, cho em xem một chút, một cô gái rất xinh đẹp!”

Lệ Cảnh Diễn tỏ vẻ kiêu ngạo, Thi Hạ còn tưởng lần này chắc anh chụp đẹp lắm.

Vừa nhìn thấy ảnh, Thi Hạ liền trợn tròn mắt, sao lại có thể xấu như vậy!

“Lệ Cảnh Diễn, anh có biết chọn góc và lấy ánh sáng không vậy, chụp tôi đen như người Châu Phi thế kia, đẹp gì mà đẹp, xóa đi!”

Lệ Cảnh Diễn lắc đầu, anh nhất định phải cố chấp cho rằng, ảnh chụp của anh rất có…… cảm giác vui vẻ!

Ít nhất, anh thật sự không cảm thấy Thi Hạ đen!

“Tôi không xóa, rất có cảm giác hài kịch, em không cảm thấy sao?”

Thi Hạ lập tức muốn đoạt lấy camera trong tay anh, Lệ Cảnh Diễn chỉ có thể bỏ chạy nhanh một chút.

Thi Hạ cố đuổi theo ở phía sau, ai ngờ Lệ Cảnh Diễn lại càng chạy càng nhanh!

“Lệ Cảnh Diễn, anh chờ một chút, chạy chậm một chút, tôi đuổi không kịp!”
Nhìn thấy Thi Hạ có chút mệt mỏi, muốn từ bỏ, Lệ Cảnh Diễn lại cố ý chạy chậm lại, để Thi Hạ có thể dễ dàng đuổi theo anh hơn.

“Mau lên nào, Thi Hạ, chỉ cần em bắt được tôi, ảnh chụp tôi sẽ xóa bỏ.”

Thi Hạ rốt cuộc nhịn không được nữa, cô đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn!

“Lệ Cảnh Diễn, anh là đồ khốn!”

Lệ Cảnh Diễn cười, tiếng cười rất là sảng khoái: “Là đồ khốn mà em thích!”

“Anh đừng có nói hươu nói vượn, tôi căn bản không có thích đồ khốn như anh!”

Thi Hạ tuy rằng đứng cách Lệ Cảnh Diễn rất xa, nhưng cô vẫn là cảm giác được, lúc Lệ Cảnh Diễn nói câu đó, hai má cô vô thức nóng bừng lên.

Hơn nữa, cô có thể cảm giác được tim của mình đang đập nhanh hơn.

Thi Hạ lúc nãy vội vội vàng vàng từ trên ghế tắm nắng lao xuống cát, cho nên chưa kịp mang giày.

Bờ cát vốn dĩ có rất nhiều đồ vật, cho nên chân cô vô tình dẫm phải một cái món đồ chơi bằng nhựa.

“Ai da!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.