“Bác sĩ vừa rồi nói rất rõ ràng, chẳng lẽ một câu em cũng không có nghe sao?” Lệ Cảnh Diễn nhìn cô.
Người phụ nữ khờ khạo này, vừa rồi bác sĩ nói rành mạch như vậy, hơn nữa, mỗi một câu đều là đang nói với cô.
Cô thì hay rồi, không hề nhớ một cái gì cả!
“Vừa rồi tôi không có chú ý.”
Thi Hạ bực dọc mà lẩm bẩm một tiếng, ai bảo bác sĩ nữ lúc nãy quá xinh đẹp.
Cô chính là không muốn nghiêm túc mà nghe bác sĩ nói chuyện, chẳng lẽ không được sao?
“được được được, bây giờ em là người bị thương, em lớn nhất, cũng may tôi đã giúp em nhớ kỹ hết rồi.” Lệ Cảnh Diễn lắc đầu.
Lúc này anh mới phát hiện Thi Hạ cũng có mặt tính cách rất trẻ con, cô giống như một đứa bé, cũng có lúc cô cần được chăm sóc, có lúc không làm gì được!
――
Tiệm bánh điểm tâm mà anh nói có cái tên rất hay, tên là Đào hoa phường.
Hai người đến đây rồi Thi Hạ mới hiểu được câu “danh bất hư truyền” là có ý gì.
“Lệ Cảnh Diễn, lần sau tôi muốn điểm tâm ở đây tiếp, thật sự là quá ngon.”
Thi Hạ không ngờ cô lại có cảm giác này, dù sao thì món ăn ở đây rất hợp khẩu vị của cô.
Cứ như là các món ăn được chế biến theo sở thích của cô vậy, Thi Hạ là thật sự thích.
Nhìn thấy Thi Hạ vui vẻ như vậy, Lệ Cảnh Diễn cũng thấy vui lây.
“Được, lần sau sẽ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466427/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.