Thời tiết rất đẹp, bởi vì không có có công trình gây ô nhiễm, cho nên bầu trời ở đây rất trong xanh.
Thi Hạ một mình nằm bên bờ biển phơi nắng, tắm nắng thật thích, thời tiết đã không còn như lúc giữa hè, quá nóng bức nữa.
Độ ấm này là vừa đủ.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại phát hiện Thi Hạ nằm ở nơi đó, cả người thả lỏng, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.
“Em làm sao vậy, có vẻ tâm sự nặng nề?”
Lệ Cảnh Diễn ngồi xuống bên cạnh cô, anh có thể thông qua đôi mắt Thi Hạ, đại khái suy đoán được những đắn đo của cô.
Ví dụ như bây giờ, trong lòng Thi Hạ khẳng định là đang có tâm sự!
Thi Hạ mở mắt ra, nhìn Lệ Cảnh Diễn, gật đầu, cũng không có phủ nhận: “Không biết vì cái gì, gần đây luôn cảm thấy tâm trạng thấp thỏm không yên.”
Cô thật sự cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra, linh cảm của cô luôn rất nhạy. Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ cười.
“Em đó, chính là lo lắng quá nhiều, đừng nghĩ quá nhiều nữa, mấy ngày về sau trở về, em sẽ phát hiện, dù là không có em thì trái đất vẫn chuyển động.”
Anh ngồi gần Thi Hạ thêm một chút, đặt tay lên hai bên thái dương của Thi Hạ.
“Anh làm cái gì!”
Lệ Cảnh Diễn đột nhiên tới gần mình, Thi Hạ cả người bồn chồn hẳn lên.
Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy bị tổn thương, dù sao anh cũng là chồng cô, nhưng lại bị vợ mình cự tuyệt khi mình tiến lại gần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466423/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.