Chương trước
Chương sau
Dù gì đi nữa thì Thi Hạ cũng là vợ mà Lệ Cảnh Diễn cưới hỏi đàng hoàng.

Bạch Xu lập tức nói, “Yên tâm đi, người cùng Lệ Cảnh Diễn có hôn ước là con, không phải Thi Hạ đáng ghét đó. Đợi chút, nếu không thể gọi cho nó, chúng ta liền gọi cho Lệ Cảnh Diễn!”

Tuy rằng bà ta không hài lòng với chuyện con gái mình chạy trốn khỏi chuyện cưới xin này, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của bà ta, dù có sai quấy đến mấy cũng có thể tha thứ.

“Sẽ tìm được hai người họ thôi, mẹ không tin, hai người kia còn có thể bốc hơi khỏi thế giới này!”

Bạch Xu nói, Thi Thi nghe xong càng thêm yên tâm.

Chỉ cần có mẹ chống lưng, cô ta không có khả năng thua, mà Thi Hạ lần này chết chắc rồi!

Mạt Mạt bưng một ly cà phê, một ly nước lọc bước vào, sau đó lại nhận được mệnh lệnh khác.
“Mạt Mạt, cô mau gọi điện thoại cho chủ tịch Lệ Cảnh Diễn.”

Bà Thi trưng một bộ vênh váo, hất hàm sai khiến Mạt Mạt, khiến cô ấy có chút khó xử.

Gọi cho Thi Hạ thì không sao, dù sao thì tổng giám đốc Thi cũng là sếp của cô ấy.

Nhưng gọi điện thoại cho chủ tịch Lệ, nhỡ quấy rầy người ta, đến lúc đó cô ấy phải giải thích như thế nào.

“Bà Thi à, tôi nghĩ vẫn là thôi đi, chủ tịch Lệ người của Lệ Thị, chủ tịch không thích có người quấy rầy.” Mạt Mạt có chút khó xử.

Nhưng Bạch Xu không quan tâm, nói gì đi nữa bà ta cũng là mẹ vợ của Lệ Cảnh Diễn!

“Tôi là mẹ vợ của Lệ Cảnh Diễn, gọi điện thoại cho nó thì có làm sao! Nếu cô không muốn gọi, thì lập tức bước ra ngoài thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi cái công ty này!”

Nhìn thấy bà ta ngang ngược vô lý, Mạt Mạt thấy nhức đầu vô cùng, không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể run rẩy bấm nút gọi cho Lệ Cảnh Diễn.
“Tút, tút, tút……”

“Thật xin lỗi, số điện thoại này bây giờ không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại……”

Thấy không ai bắt máy, Mạt Mạt lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, nếu chủ tịch Lệ biết lý do cô ấy gọi điện, không biết sẽ nổi trận lôi đình như thế nào!

“Thưa bà, chủ tịch Lệ cũng không bắt máy, bọn họ hai người đều không bắt máy điện thoại.”

“Cô nói cái gì, không tìm được cả hai người họ à! Mẹ, Lệ Cảnh Diễn không lẽ là đưa Thi Hạ đi hưởng tuần trăng mật?”

Thi Thi trưng một bộ mặt kinh ngạc, nhưng ẩn bên trong đôi mắt đẹp đó là sự không cam lòng!

Mạt Mạt chỉ im lặng đứng nhìn, nhìn thấy Thi Thi khẩn trương như vậy, cô ấy liền cảm thấy vui sướиɠ hả hê lắm.

Ai bảo cô ta ngày thường kiêu ngạo như vậy, đáng đời lắm!
Ai bảo cô ta tự mình quyết định bỏ trốn, rõ ràng Thi Hạ cùng chủ tịch Lệ mới là một đôi trời sinh!

Bà Thi vội bước đến an ủi con gái: “Sao có thể, bảo bối à, con suy nghĩ quá nhiều rồi, Lệ Cảnh Diễn sao có thể thích Thi Hạ được. Con cứ yên tâm đi, chỉ cần tìm được hai người họ, chúng ta lập tức bắt Thi Hạ cùng Lệ Cảnh Diễn ly hôn, nhường lại vị trí bà chủ tịch cho con.”

Nghe mẹ an ủi, Thi Thi lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút.

“Cảm ơn mẹ, mẹ thật là người tốt nhất trên đời.”

Nhưng cô ta vẫn cảm thấy bất an, dù sao Thi Hạ cùng Lệ Cảnh Diễn ở bên nhau một thời gian khá lâu, nếu Lệ Cảnh Diễn thật sự thích Thi Hạ, thì cô ta phải làm sao bây giờ……

“Được rồi, con bé ngốc này, mấy năm nay thật là làm mẹ lo lắng gần chết! Về sau không được rời xa mẹ, không được tự tiện hành động, biết không?”

Lúc nói chuyện với con mình, Bạch Xu trông rất hiền, đúng thật là tấm lòng người mẹ!

“Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm, con sẽ không bao giờ rời xa mẹ nữa.”

Thi Thi dựa vào người của mẹ mình, cười hạnh phúc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.