Chương trước
Chương sau
Cô rất ngạc nhiên, đêm hôm khuya khoắt thế này, bà chủ nhà chắc là không bị mộng du.

Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn lại nói, "Không cần đâu, chắc là đi sang nhà hàng xóm là ông Vương đấy."

Nhà ông Vương hàng xóm?

Thi Hạ vẫn có chút khó hiểu.

Đâu phải hàng xóm nhà ai cũng là nhà ông Vương đâu, sao Lệ Cảnh Diễn lại khẳng định nhà hàng xóm là nhà ông Vương cơ chứ?!

"Hả, nhưng mà,... Làm sao anh biết?" Thi Hạ hỏi.

Chẳng lẽ là anh đoán mò, hay là, anh biết chuyện gì đó.

Lệ Cảnh Diễn chỉ là cười cười, ánh mắt có chút phức tạp, nhìn như thể anh đã biết trước mọi việc vậy.

"Như vậy đi, nếu em không tin, chúng ta có thể sang nhà ông Vương xem thử."

Thi Hạ suy nghĩ một chút, rồi nhìn thoáng qua phía cổng, rồi gật gật đầu.

"Được, chúng ta đi xem thử đi."

Thật ra điều làm cô tò mò hơn chính là, Lệ Cảnh Diễn làm sao mà biết được, nhà hàng xóm chính là nhà ông Vương.
Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn, nhẹ chân nhẹ tay len lén đi theo đằng sau bà ta.

Chỉ thấy bà ta vẫn cứ đi thẳng về một phía, Lệ Cảnh Diễn cũng theo ở phía sau.

Thi Hạ có chút tò mò, cái phương hướng này, có chút lạ lẫm.

Thậm chí cô còn có cảm giác, có lẽ buổi tối bà nhớ chồng mình nên ra thăm mộ của chồng mình.

Nhưng có vẻ chuyện này cũng không phải như thế, bởi vì, hướng này không giống với hướng tới mộ của ông Đông Phương.

"Anh biết con đường này dẫn tới đâu không?" Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn hỏi.

Không biết vì cái gì, trực giác của cô nói cho cô, Lệ Cảnh Diễn sẽ biết.

Có lẽ là bởi vì cô rất tin tưởng Lệ Cảnh Diễn.

"Nhà của ông Vương."

Lệ Cảnh Diễn chỉ trả lời ngắn gọn.

Thi Hạ lại rất bất ngờ.

Vậy mà anh cũng biết…..

Hơn nữa, còn trả lời rất khẳng định, nhất định có liên quan đến ông Vương kia, chẳng lẽ, cứ người đàn ông nào họ Vương là Lệ Cảnh Diễn đều ghét người đó sao?
"Làm sao anh biết được, anh lại không biết nhà ông Vương ở đâu?" Thi Hạ nhịn không được lầm bầm nói.

Thậm chí cô còn có cảm giác, có khi nào Lệ Cảnh Diễn có thù oán gì với cái ông Vương kia không, nếu không thì sao lần nào có chuyện gì cũng đều đổ hết lên đầu ông ta, người ta cũng đâu có làm sai cái gì!

Lệ Cảnh Diễn cười cười, hóa ra Thi Hạ nghĩ mình đang cố tình đổ oan cho người khác!

Nhưng mà, anh với ông Vương kia cũng làm gì có thù hận gì, hai người còn chẳng có tí liên quan nào đến nhau, Lệ Cảnh Diễn cũng có chút bất đắc dĩ!

"Bởi vì hôm nay lúc người tên là Vương Húc An tới tìm bà chủ, trên giầy đều dính loại cỏ này, cho nên, người đó nhất định là đi từ trên con đường này đến đấy." Lệ Cảnh Diễn giải thích.

Một chút năng lực quan sát cũng không có, Thi Hạ đúng là đồ ngốc!
Thi Hạ nghe Lệ Cảnh Diễn phân tích xong, càng thêm cảm thấy Lệ Cảnh Diễn thật giỏi, cô thật sự không hề chú ý tới cỏ dính trên giày của người tên Vương Húc An kia!

"Lệ Cảnh Diễn, nếu như anh mà ở thời cổ đại, chắc chắn anh sẽ là một bổ khoái tài giỏi!" Thi Hạ nhịn không được cảm thán.

Lệ Cảnh Diễn cười cười, đáp, "Ở hiện đại, tôi cũng là một thám tử lợi hại!"

Vừa nói đến đây, Thi Hạ lại bị vấp ngã.

Bởi vì nơi này là một cánh đồng lúa, buổi tối không nhìn rõ đường nên đi lại càng khó khăn hơn.

"Cẩn thận một chút."

Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng tiến lên, muốn đỡ Thi Hạ dậy, ai biết được ngay chỗ anh đứng cũng có một cái hố nhỏ.

Làm cả hai người lại ngã uỳnh xuống đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.