Bất kể xuất hiện vấn đề gì, suy nghĩ đầu tiền của những người khác đều là nhanh chóng đi tìm tổng giám đốc Thi.
Giống như cô chính là một bộ máy không gì không làm được! Đúng vậy, chính là một bộ máy!
Nhưng chỉ có tự Thi Hạ biết rõ trong lòng, thật ra cô cũng rất mệt mỏi, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc mọi việc không quan tâm được!
"Cũng đến lúc em nên thảnh thơi nghỉ ngơi một thời gian rồi, đồng ý với tôi, lúc ở đây, chỉ cần vui vẻ nghỉ ngơi, quên hết chuyện công việc đi."
Lệ Cảnh Diễn tiếp tục khuyên.
Anh nhất định phải làm cho cô thay đổi một chút, nếu không sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ tự hành hạ mình mệt chết mất!
Lần này thì Thi Hạ cũng gật gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nghĩ của Lệ Cảnh Diễn, "Được rồi, anh nói cũng đúng."
Lệ Cảnh Diễn nói rất đúng, thật ra, từ trước tới giờ, lúc nào hệ thần kinh của cô đều ở trong trạng thái tập trung cao độ, cô cũng cảm thấy thật mệt mỏi.
Nhưng cô lại không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể duy trì trạng thái này mà thôi.
Thậm chí cô còn không ý thức được, mình bây giờ đã mệt mỏi đến mức tựa trên vai Lệ Cảnh Diễn, không muốn động tay động chân làm gì nữa.
Lệ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy bả vai Thi Hạ, trên mặt toát ra sự vui vẻ và dịu dàng.
"Ngoan."
Anh hoàn toàn có đủ năng lực để biến thành điểm tựa cho cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466408/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.