Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu, "Ừm, tôi bảo cậu ấy tới để hỗ trợ chút việc lặt vặt."
Thi Hạ có chút ngạc nhiên.
"Anh đúng thật là... một phút cũng không thể rời xa cậu ấy được."
Lúc nào cũng thế, cho dù bên cạnh Lệ Cảnh Diễn không nhìn thấy Lý Thao, nhưng bất kỳ lúc nào Lý Thao cũng sẽ có thể xuất hiện dưới đủ mọi hình thức.
Đúng là như bóng với hình mà!
Lệ Cảnh Diễn duỗi ngón tay của mình ra, chọc chọc vào tay cô, nhìn vợ của mình nói, "Vợ ơi em nói sai rồi, người mà tôi không nỡ rời xa dù chỉ một phút là em, không phải cậu ta!"
Nói xong, đột nhiên anh tiến lại gần Thi Hạ, đôi mắt sáng rực nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ bị anh áp sát như vậy thì có chút căng thẳng, bị Lệ Cảnh Diễn nhìn như vậy làm cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
Không có ý định dừng lại, Lệ Cảnh Diễn vẫn tiếp tục áp sát cô hơn nữa. Thi Hạ vậy mà cũng không trốn tránh, cả người giống như là bị đóng băng ngay tại chỗ vậy.
Ngay lúc Lệ Cảnh Diễn sắp hôn Thi Hạ, thì chuông điện thoại của Thi Hạ lại đột nhiên vang lên.
"Tôi có điện thoại!"
Thi Hạ khẽ giật mình, bây giờ cô mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng đẩy Lệ Cảnh Diễn ra.
Cô đang định đi tìm điện thoại của mình, lại bị Lệ Cảnh Diễn nắm chặt lấy cổ tay.
Chẳng lẽ cô ấy không biết phân biệt giữa thời gian làm việc và thời gian nghỉ ngơi hay sao?
"Đêm khuya rồi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi cá nhân của em, không cần phải nghe điện thoại nữa." Lệ Cảnh Diễn nhắc nhở.
Nhưng mà, trong lòng Thi Hạ vẫn cảm thấy nên nghe máy, trực giác nói cho cô biết, cuộc điện thoại này hẳn là rất quan trọng.
"Không được không được, nếu như là điện thoại của Mạt Mạt thì tôi phải nghe." Lệ Cảnh Diễn duỗi tay ra giữ chặt eo của Thi Hạ, anh phải cách để sửa cái tật xấu này của cô mới được.
Trái đất này cũng đâu phải là thiếu Thi Hạ thì sẽ ngừng quay, cô ấy đâu cần phải ôm đồn nhiều việc như vậy?
"Cho dù em nghe máy, cho dù có việc gì gấp, em cũng không thể quay về được mà!"
Thi Hạ hơi sửng sốt một chút, nghĩ lại mớ nhớ ra bây giờ mình không phải đang ở công ty.
Hơn nữa, còn ở cách công ty một đoạn khá xa, có vẻ Lệ Cảnh Diễn nói cũng đúng.
"Anh nói cũng đúng."
Lúc này Lệ Cảnh Diễn mới gật gật đầu, anh đang định khen Thi Hạ.
Thì Thi Hạ vẫn ngồi thẳng người dậy.
"Nhưng mà, tôi vẫn muốn biết có chuyện gì."
Lệ Cảnh Diễn bất đắc dĩ mím mím mỗi, người gì đâu mà nói mãi chẳng chịu sửa!
"Em không thể nghe máy được, em nên để bọn họ tự rèn luyện năng lực xử lý vấn đề đi!" Lệ Cảnh Diễn nói xong, vươn tay ra cướp lấy điện thoại của Thi Hạ, cầm gọn trong tay mình.
Sau đó, nhanh chóng tháo pin ra, quả nhiên, điện thoại lập tức yên tĩnh lại.
Thi Hạ giật mình, ngây ngốc ngồi nhìn điện thoại của mình, vậy mà ngủm luôn rồi!
"Lệ Cảnh Diễn, anh... anh làm vậy, tôi sẽ lỡ mất rất nhiều tin tức quan trọng đấy!"
Thi Hạ vừa định trách Lệ Cảnh Diễn, lại bị Lệ Cảnh Diễn ngắt lời.
Đúng vậy, hôm nay anh tháo pin điện thoại của Thi Hạ ném đi, chính là anh cố ý đấy!
"Thi Hạ, em cứ để thử xem, không có em thì trái đất này vẫn quay bình thường, em yên tâm đi, bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi chuyện này đâu!"
Thi Hạ chỉ sững sờ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cảm thấy Lệ Cảnh Diễn nói rất hay mà cũng có vẻ đúng.
Từ trước tới giờ hầu như lúc nào cô cũng làm cho chính mình ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, sợ mình bỏ lỡ tin tức quan trọng nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]