"Lý Thao cũng tới à?"
Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu, "Ừm, tôi bảo cậu ấy tới để hỗ trợ chút việc lặt vặt."
Thi Hạ có chút ngạc nhiên.
"Anh đúng thật là... một phút cũng không thể rời xa cậu ấy được."
Lúc nào cũng thế, cho dù bên cạnh Lệ Cảnh Diễn không nhìn thấy Lý Thao, nhưng bất kỳ lúc nào Lý Thao cũng sẽ có thể xuất hiện dưới đủ mọi hình thức.
Đúng là như bóng với hình mà!
Lệ Cảnh Diễn duỗi ngón tay của mình ra, chọc chọc vào tay cô, nhìn vợ của mình nói, "Vợ ơi em nói sai rồi, người mà tôi không nỡ rời xa dù chỉ một phút là em, không phải cậu ta!"
Nói xong, đột nhiên anh tiến lại gần Thi Hạ, đôi mắt sáng rực nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ bị anh áp sát như vậy thì có chút căng thẳng, bị Lệ Cảnh Diễn nhìn như vậy làm cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
Không có ý định dừng lại, Lệ Cảnh Diễn vẫn tiếp tục áp sát cô hơn nữa.
Thi Hạ vậy mà cũng không trốn tránh, cả người giống như là bị đóng băng ngay tại chỗ vậy.
Ngay lúc Lệ Cảnh Diễn sắp hôn Thi Hạ, thì chuông điện thoại của Thi Hạ lại đột nhiên vang lên.
"Tôi có điện thoại!"
Thi Hạ khẽ giật mình, bây giờ cô mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng đẩy Lệ Cảnh Diễn ra.
Cô đang định đi tìm điện thoại của mình, lại bị Lệ Cảnh Diễn nắm chặt lấy cổ tay.
Chẳng lẽ cô ấy không biết phân biệt giữa thời gian làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466407/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.