Thi Hạ đi theo sau lưng Lệ Cảnh Diễn vào phòng, sau đó liếc mắt nhìn trang trí trong phòng, rất đơn giản nhưng ngược lại cũng có vẻ tự nhiên hào phóng.
"Cô có cảm thấy cái gã họ Vương kia rất kỳ lạ không?" Lệ Cảnh Diễn bỗng nói.
Thị Hạ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ của Lệ Cảnh Diễn.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng không nói rõ được lạ ở chỗ nào."
Nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không đúng lắm.
Lệ Cảnh Diễn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ đang suy nghĩ: "Theo lý mà nói, anh em trong nhà xảy ra tai nạn, người đến đây tìm chị dâu cũng nên là vợ của ông Vương chứ không phải là bản thân ông Vương..."
Thi Hạ nhíu mày.
"Có thể ông ta không có vợ thì sao?" Cô hỏi ngược lại.
Lệ Cảnh Diễn hơi suy nghĩ, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Nói cũng đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường."
Chẳng lẽ nói, là do anh cả nghĩ sao?
Thi Hạ cầm lấy bình trà trên bàn, chuẩn bị rót nước, cô cảm thấy hơi bất ngờ, nơi này vẫn còn sử dụng ấm trà sứ cổ.
Quả nhiên là chỗ bán đồ cổ nơi nào cũng tràn ngập hơi thở cũ kỹ!
"Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi. Hôm nay đi nhiều như vậy, tôi sắp mệt chết rồi đây."
Thi Hạ vừa nói vừa bắt đầu dọn dẹp chăn đệm, cô đúng là rất mệt, hôm nay bọn họ đã đi rất nhiều nơi.
Tuy rằng cô dường như cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466406/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.