Lại trùng hợp là Lệ Cảnh Diễn ngã xuống lại đè lên người Thi Hạ, hai môi của anh chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô.
"Anh là đồ lưu manh!"
Thi Hạ rất bực bội.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại bày ra vẻ mặt rất vô tội, cũng không thể trách mình được!
"Tôi không cố ý mà, chỉ là sơ ý mới bị ngã thôi."
Lệ Cảnh Diễn lầm bầm, không chỉ là sơ ý bị ngã, còn là phúc lợi ông trời ban cho anh, vì sao anh lại phải từ chối cơ chứ.
"Được rồi được rồi, đường đất gập gềnh không dễ đi, đừng để bị bại lộ, anh cẩn thận một chút." Thi Hạ có chút mất hứng mà nói nhỏ một câu.
Mặc dù trời tối rồi, nhưng mà dưới ánh trăng, Lệ Cảnh Diễn vẫn nhìn thấy rõ ràng gương mặt đỏ bừng của Thi Hạ.
"Vợ ơi, em đỏ mặt rồi kìa." Lệ Cảnh Diễn cười xấu xa, ánh mắt nhìn Thi Hạ giống như nhìn thấy chuyện gì khiến mình vui vẻ lắm vậy.
Thi Hạ cũng không thèm để ý Lệ Cảnh Diễn, cái đồ quỷ sứ chán ghét, rõ ràng là đang cố ý chọc ghẹo mình!
Con đường này thật sự là gồ ghề, vô cùng lầy lội!
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì phát hiện, bà chủ dừng lại trước cửa một ngồi nhà.
"Đây là nhà ai?"
Thi Hạ quay sang nhìn Lệ Cảnh Diễn, nhưng Lệ Cảnh Diễn cũng không trả lời, liền nhìn thấy Vương Húc An từ trong nhà đi ra.
Thật sự đúng là nhà ông Vương!
Thi Hạ bất ngờ, Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466410/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.