Chương trước
Chương sau
Lại trùng hợp là Lệ Cảnh Diễn ngã xuống lại đè lên người Thi Hạ, hai môi của anh chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

"Anh là đồ lưu manh!"

Thi Hạ rất bực bội.

Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại bày ra vẻ mặt rất vô tội, cũng không thể trách mình được!

"Tôi không cố ý mà, chỉ là sơ ý mới bị ngã thôi."

Lệ Cảnh Diễn lầm bầm, không chỉ là sơ ý bị ngã, còn là phúc lợi ông trời ban cho anh, vì sao anh lại phải từ chối cơ chứ.

"Được rồi được rồi, đường đất gập gềnh không dễ đi, đừng để bị bại lộ, anh cẩn thận một chút." Thi Hạ có chút mất hứng mà nói nhỏ một câu.

Mặc dù trời tối rồi, nhưng mà dưới ánh trăng, Lệ Cảnh Diễn vẫn nhìn thấy rõ ràng gương mặt đỏ bừng của Thi Hạ.

"Vợ ơi, em đỏ mặt rồi kìa." Lệ Cảnh Diễn cười xấu xa, ánh mắt nhìn Thi Hạ giống như nhìn thấy chuyện gì khiến mình vui vẻ lắm vậy.
Thi Hạ cũng không thèm để ý Lệ Cảnh Diễn, cái đồ quỷ sứ chán ghét, rõ ràng là đang cố ý chọc ghẹo mình!

Con đường này thật sự là gồ ghề, vô cùng lầy lội!

Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì phát hiện, bà chủ dừng lại trước cửa một ngồi nhà.

"Đây là nhà ai?"

Thi Hạ quay sang nhìn Lệ Cảnh Diễn, nhưng Lệ Cảnh Diễn cũng không trả lời, liền nhìn thấy Vương Húc An từ trong nhà đi ra.

Thật sự đúng là nhà ông Vương!

Thi Hạ bất ngờ, Lệ Cảnh Diễn là đoán hay là có chứng cứ nào mới biết chuyện này!

"Lệ Cảnh Diễn, làm sao mà anh biết hay vậy?"

Thế nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn còn chưa kịp trả lời, sau lưng lại vang lên một giọng nói của người khác.

"Hai người đều nhìn thấy hết rồi sao?"

Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn đồng thời giật mình, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhưng lúc xoay người lại, mới phát hiện, người phía sau lại là Đông Phương Văn.

"A Văn, cậu dọa chúng tôi sợ chết khϊếp!"

Thi Hạ nhịn không được vỗ vỗ l*иg ngực của mình, vừa rồi cô còn tưởng rằng mình gặp ma cơ đấy.

Lệ Cảnh Diễn nhìn A Văn, anh biết bây giờ A Văn chắc chắn là muốn nói chuyện gì, cho nên, anh đang chờ A Văn mở miệng nói chuyện.

"Chúng ta đi về trước đi, trên đường trở về từ từ nói chuyện."

Lệ Cảnh Diễn nói xong, nhìn thoáng qua phía ngôi nhà của ông Vương, ý của anh đã rất rõ ràng, chuyện ngày hôm nay, anh có thể xem như là mình không nhìn thấy gì cả.

"Thật ra tôi cũng biết quan hệ giữa mẹ tôi với chú Vương, nhưng mà, tôi thật không ngờ, cha tôi vừa mới đi, mẹ tôi đã..."

Bây giờ A Văn mới nhắc đến chuyện ngày hôm nay, nói được một lúc, cậu đã rơi nước mắt rồi.
Cho dù năm nay cậu đã mười sáu tuổi rồi, đã ra dáng một người đàn ông rồi, nhưng mà cậu vẫn rớt nước mắt vì chuyện này.

Thi Hạ nhanh chóng an ủi, "Được rồi được rồi, cậu đừng khóc nữa, chúng ta đi về thôi."

Thấy cậu bé khóc thương tâm như vậy, Thi Hạ cũng không đành lòng hỏi nhiều nữa.

Dù sao đây cũng là vết thương lòng của người ta, cũng không nên động chạm đến vết thường của người ta nữa.

Lệ Cảnh Diễn nghe thấy cậu ta nói như vậy, lại cảm thấy có chút bất ngờ.

"Cho nên, ý của cậu là, chuyện mẹ cậu lén lút qua lại với Vương Húc An, cậu đã biết từ trước rồi?"

Chuyện lớn như vậy mà cũng để cho thằng bé biết được, rốt cuộc bà ta có chút trách nhiệm nào của người làm mẹ không vậy!

"Đúng vậy, tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi. Nhưng mà, nhưng mà, tôi thật không ngờ, mẹ tôi vậy mà..."

Cậu ta nghẹn ngào trong nước mắt, cũng không biết nên nói cái gì nữa...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.