“Nể tình hôm nay anh bệnh như vậy đó.”
Lệ Cảnh Diễn vui vẻ mỉm cười “Bà xã thật tốt.”
Tối qua, vì chăm sóc cho Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ cũng không biết lúc nào mình mới ngủ.
Cô mệt quá, tới nỗi ngày hôm sau Lệ Cảnh Diễn gọi cô thức dậy.
“Hạ Hạ, dậy đi.”
Nghe tiếng của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ từ từ mở mắt, thì thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Lúc nào rồi, trờ đã sáng rồi à!
“Mấy giờ rồi?” Thi Hạ nhanh chóng hỏi.
Trong lòng cô có một dự cảm không lành, quả nhiên câu trả lời của Lệ Cảnh Diễn khiến cô hết hồn.
“8 giờ sáng rồi.”
Thi Hạ mau chóng đứng dậy, vuốt vuốt tóc mình rồi nhìn Lệ Cảnh Diễn.
“Nhưng, tôi nhớ rõ ràng mình để chuông báo thức lúc 6 giờ mà.”
Lệ Cảnh Diễn cắn môi mình rồi trả lời “Anh thấy em ngủ say quá nên giúp em tắt rồi. Hôm nay là cuối tuần không cần đi làm mà.”
Thi Hạ thở dài, cảm thấy bất lực. Lệ Cảnh Diễn làm vậy có được xem là cố tình làm hỏng chuyện không đây!
“Anh biết mà, tôi đâu có thời gian nghỉ cuối tuần.” Thi Hạ nhấn mạnh.
Bình thường cô là người cuồng việc, Lệ Cảnh Diễn chắc phải biết chứ!
Cho nên nếu thời gian cuối tuần, bị Thi Hạ dùng nghỉ ngơi, vậy thì, bình thường cô phải tính sao!
Lệ Cảnh Diễn giải thích “Anh kêu Mạt Mạt đem tài liệu của em về nhà rồi. Hôm nay ở nhà xử lý công việc là được, đừng có đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466388/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.