Sau khi hai người cùng về nhà, Thi Hạ đang chuẩn bị lên lầu để đi vào phòng mình thì mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.
Cô quay đầu, đúng lúc thấy sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn trắng bệch, vẻ mặt đau khổ.
Anh ít khi như vậy, nhìn dáng vẻ của Lệ Cảnh Diễn thì thật sự doạ Thi Hạ một phen.
“Lệ Cảnh Diễn, anh sao vậy?”
Lệ Cảnh Diễn chỉ lắc đầu, ôm lấy bụng mình từng bước từng bước đi lên.
“Cô giúp tôi tìm thuốc bao tử. Tôi đau dạ dày.”
Thi Hạ nhanh chóng gật đầu.
“Được, anh chờ một chút.”
Thi Hạ vội vội vàng vàng xông vào phòng của Lệ Cảnh Diễn tìm thuốc đau dạ dày.
Lúc đi xuống lầu, cũng chỉ thấy Lệ Cảnh Diễn dựa vào sô pha, vẻ mặt rất đau.
“Thuốc tới rồi, anh uống trước đi.”
Thi Hạ ngồi xuống, một tay đưa thuốc, một tay rót nước cho anh. Lệ Cảnh Diễn sau khi uống xong thuốc, mất một lúc thì sắc mặt mới từ từ bình thường trở lại. Nhưng dạ dày hình như vẫn chưa ổn lắm.
Anh nhìn Thi Hạ ngồi bên cạnh, Thi Hạ chuẩn bị đứng lên, thấy cô chuẩn bị đứng lên, Lệ Cảnh Diễn còn tưởng cô rời khỏi, anh nhanh chóng dang tay kéo Thi Hạ lại.
“Hạ Hạ, cô ngồi đây với tôi một lúc đi.”
Thi Hạ hết cách, chỉ có thể để Lệ Cảnh Diễn dựa vào vai mình giống một đứa trẻ thôi.
Cô hơi bất lực thở dài rồi mở miệng nói “Anh chờ một chút, tôi xuống bếp nấu chén cháo cho anh.”
Bệnh dạ dày cần phải từ từ điều tiết, sao có thể uống thuốc xong là khỏi được.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ dang tay kéo tay Thi Hạ, không để cô đi khỏi. Bây giờ anh chỉ muốn Thi Hạ ở bên cạnh thôi.
“Tôi khômg muốn ăn cháo, chỉ cần cô ở đây với tôi một lúc thôi, một lúc là được rồi.” Thi Hạ cắn môi mình, do dự một hồi, cô vẫn gật đầu.
“Được, tôi ở đây với anh.”
Dựa vào đôi vai gầy của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn không dám dùng lực, chỉ có thể nhẹ nhàng dựa vào.
Nhưng chỉ cần biết người bên cạnh mình chính là Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn đã thấy hài lòng, an tâm hơn ……
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, vai đột nhiên không thấy động tĩnh, Thi Hạ nghĩ Lệ Cảnh Diễn chắc đã ngủ rồi.
“Lệ Cảnh Diễn, Cảnh Diễn?”
Cô gọi tên Lệ Cảnh Diễn mấy lần, nhưng cũng không nghe tiếng trả lời.
“Ngủ rồi sao?”
Thi Hạ lầm bầm một câu, lén nhìn Lệ Cảnh Diễn, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thấy dáng vẻ ngủ sâu của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ cũng không nhẫn tâm làm phiền, chỉ nhẹ nhàng nhấc người đứng lên đi vào bếp.
Tuy Lệ Cảnh Diễn nói bản thân bây giờ không muốn ăn, nhưng Thi Hạ vẫn cảm thấy cần phải chuẩn bị món gì đó cho Lệ Cảnh Diễn. Khoảng 20 phút sau, Thi Hạ từ trong bếp đi ra, cô đã nấu cháo xong.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn còn dựa trên ghế sô pha trong phòng khách ngủ rất sâu.
Thi Hạ biết tối qua anh chưa ăn gì, cho nên cô nghĩ nếu anh cứ ngủ như vậy, ngày mai chắc càng thấy khó chịu hơn.
“Cảnh Diễn tỉnh lại đi.”
Thi Hạ lay Lệ Cảnh Diễn, cuối cùng sau một hồi vật vả Lệ Cảnh Diễn vẫn tỉnh lại.
“Sao vậy?”
Vì mới tỉnh lại nên mắt của Lệ Cảnh Diễn còn hơi nheo nheo.
Thi Hạ giải thích “Là như vầy, tôi nấu cho anh một chén cháo thịt nạc, anh ăn chút để làm ấm dạ dày.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn vợ của mình, vẻ mặt dịu dàng, thật ra Thi Hạ vẫn quan tâm mình!
“Nhưng tôi không muốn ăn.”
Thi Hạ bất lực lại thở dài, sau đó bưng tới đúc cho Lệ Cảnh Diễn ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]