Chương trước
Chương sau
Xe phanh đột ngột dừng lại giữa đường.

Thi Hạ hốt hoảng, xe lại bị chết máy rồi sao?

Lệ Cảnh Diễn đột nhiên tiến về phía Thi Hạ. Thi Hạ giật mình, nhanh chóng nhắm mắt lại. Cô còn tưởng Lệ Cảnh Diễn muốn hôn cô.

Nhưng kết quả lại không phải như vậy.

Lệ Cảnh Diễn cách xa mặt của Thi Hạ một mét, đột nhiên anh phanh xe kịp lúc.

“Vậy sức hút của tôi đủ chinh phục cô chưa?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi.

Sự tức giận của anh phả cả vài mặt của Thi Hạ, mặt của Thi Hạ nhanh chóng chuyển sang đỏ ửng.

“Lệ …… Cảnh Diễn ……”

Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ dang tay, vén tóc của Thi Hạ ra phía sau tai, vẻ mặt dịu dàng.

“Thi Hạ, sinh cho tôi một đứa con đi.”

Lệ Cảnh Diễn nói xong thì trực tiếp không do dự mà hôn lên môi của Thi Hạ.

Thi Hạ nhất thời cũng đơ ra, cơ bản chưa kịp phản ứng gì, chỉ có thể để Lệ Cảnh Diễn hôn mình.
Đứa con, Thẩm Giai cũng đang mang thai không phải sao?

Nghĩ tới đây, Thi Hạ đột nhiên trở nên tỉnh táo hẳn, cô lập tức dang tay đẩy Lệ Cảnh Diễn ra.

“Sao vậy?”

Thấy đôi mắt của Thi Hạ bỗng sáng rực, Lệ Cảnh Diễn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lúc nãy không phải vẫn tốt đẹp sao?

Chẳng lẽ cô cảm thấy lần đầu ở nơi này là không thích hợp sao?

“Tôi …… xin lỗi. Tôi vẫn …… vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Thi Hạ ấp a ấp úng, tìm đại một lý do nói với anh.

Nhưng Lệ Cảnh Diễn cũng không tức giận, chỉ dang tay nhẹ nhàng xoa đầu của Thi Hạ, sắc mặt vẫn dịu dàng như lúc nãy.

Anh cũng cảm thấy mình mang động quá. Thi Hạ nhất thời chưa kịp chuẩn bị tốt.

“Không sao đâu. Không cần nói xin lỗi. Tôi chờ ngày cô chuẩn bị tốt.” Lệ Cảnh Diễn mỉm cười.

Nhưng Thi Hạ vẫn thấy trong lòng mình rối như tơ vò.
Chờ ngày cô chuẩn bị tốt?

Chờ cô chuẩn bị tốt, con của Thẩm Giai không phải đã ra đời rồi. Lúc đó Lệ Cảnh Diễn sẽ chịu trách nhiệm sao?

Khi nghĩ tới chuyện này, trong lòng của Thi Hạ trở nên rối bời.

Lần trước Lệ Cảnh Diễn vì hiểu lầm mình muốn hại con của Thẩm Giai đã bỏ mặc mình như vậy.

Tuy nói cuối cùng anh cũng tin mình, nhưng có vài chuyện đã xảy ra rồi thì không cách nào cứu vãn!

“Thi Hạ, cô sao vậy?”

Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng chú ý thấy biểu cảm trên mặt của Thi Hạ không phải dáng vẻ rất dễ chịu.

Nhưng Thi Hạ chỉ lắc đầu “Không có gì, chỉ là hôm nay tôi hơi mệt thôi.”

Cô thật sự có hơi mệt, cho nên muốn nghỉ ngơi một chút.

Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng nói “Tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.”

Thi Hạ cũng nhẹ nhàng gật đầu.

“Được.”
Xe lăn bánh đều đều trên con đường rộng ở Tín Nghi. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ xe, từ bên ngoài thổi vào thật mát.

Nhưng Thi Hạ cũng không đóng cửa sổ xe, cảm giác này khiến cô thấy dễ chịu.

Người ngồi bên cạnh, là người mà cô thích. Nhưng cô lại không cách nào ôm chặt lấy, cho nên chỉ có thể chọn cách quên đi.

Lệ Cảnh Diễn dĩ nhiên không biết Thi Hạ lúc này đang suy nghĩ chuyện gì. Anh chỉ cảm thấy xem ra Thi Hạ hình như rất mệt.

Kiêu ngạo như cô, cô tự thêm việc cho mình cả ngày sao có thể không thấy mệt cho được!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.