Ninh Vô Ưu vừa mới từ phòng phẫu thuật đi ra, thời gian vừa đúng mười một giờ.
Lúc nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, cô ngồi luôn xuống tựa vào người Lệ Cảnh Dương, thật sự là quá mệt mỏi rồi, bây giờ cô không muốn động đậy chút nào.
"Mệt như vậy sao?"
Lệ Cảnh Dương thấy Ninh Vô Ưu ỉu xìu như vậy, hơi đau lòng, cô ấy có cần phải liều mạng như thế không.
Nhưng mà, cô ấy là bác sĩ, nếu như cô ấy không dốc sức liều mạng một chút, như vậy, người bệnh nằm trong phòng phẫu thuật chỉ sợ là phải toi mạng rồi!
"Anh cứ thử tập trung tinh thần, lực chú ý ở mức độ cao trong vòng ba tiếng liên tục thử xem, bà cô đây bây giờ muốn được ngủ một giấc, không muốn làm gì cả." Ninh Vô Ưu nói xong, nặng nề thở dài một hơi.
Lệ Cảnh Dương có chút bất đắc dĩ, lúc nào cũng không quên chiếm một chút tiện nghi của mình. Cái gì mà bà cô, đúng là dở hơi!
"Vậy được rồi, chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một chút đã, hôm nay tôi sẽ hào phóng một lần, cho cô mượn bờ vai miễn phí một hôm, đây chính là đãi ngộ cao cấp bao nhiêu người mơ ước mà không có được đấy!" Lệ Cảnh Dương nhếch mày bắt đầu chém gió.
Ninh Vô Ưu chỉ là bĩu môi.
"Thế hở?"
Cô ấy mới không thèm tin!
Lệ Cảnh Dương trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt thành thật, "Đó là đương nhiên, tôi không có gạt cô đau, nếu như Fans của tôi mà thấy được, bọn họ nhất định sẽ phanh thây cô thành tám khúc."
Ninh Vô Ưu nhịn không được nở nụ cười.
"Thật sự đáng sợ như vậy sao!"
Lệ Cảnh Dương trịnh trọng gật đầu.
"Đúng vậy."
Ninh Vô Ưu chỉ lắc đầu.
"Tôi cũng mặc kệ, bây giờ tôi mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, cô liền tựa vào vai của Lệ Cảnh Dương nặng nề ngủ thϊếp đi. Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu vẻ mặt mỏi mệt, cũng không nỡ mở miệng đánh thức cô.
Được rồi, nhìn cô ấy mệt mỏi như vậy, vẫn là để cô ấy nghỉ ngơi một chút đã.
"Bác sĩ Ninh!"
Nghe một tiếng gọi lớn như vậy, Lệ Cảnh Dương và Ninh Vô Ưu đều giật mình.
Thấy Trần Triển đứng trước mặt mình, Ninh Vô Ưu cảm thấy khó hiểu.
"Bác sĩ Ninh có thái độ làm việc như vậy sao?" Trần Triển lạnh lùng hỏi.
Ninh Vô Ưu càng thêm khó hiểu, cô ấy làm sai cái gì sao?
"Bác sĩ Trần, tôi đã phẫu thuật xong rồi!"
Nhưng mà, Trần Triển nhìn thấy Ninh Vô Ưu ngồi cùng ‘bạn trai’ của mình ở bệnh viện, liền cảm thấy không thoải mái.
Anh ta cảm thấy, việc này như sát muối vào vết thương của anh ta vậy!
Làm cho tất cả mọi người biết, bác sĩ trần Triển cao cao tại thượng như anh ta đã bị Ninh Vô Ưu từ chối! "Bác sĩ Ninh, cho dù là như thế, vậy cô cũng không nên ôm ôm ấp ấp với một người đàn ông ở nơi công cộng như vậy, quả thực là làm hỏng hình tượng của bệnh viện!"
Ninh Vô Ưu: ...
Cô ấy chỉ là vừa hoàn thành cuộc phẫu thuật của mình, cảm thấy rất mệt, sau đó tựa vào vai của bạn mình nghỉ ngơi một chút.
Đây là chuyện gì đáng xấu hổ không thể làm sao?
Lệ Cảnh Dương liếc một cái nhìn người đàn ông đang cô vớ gây sự trước mặt mình, "Tôi và bạn gái của tôi ngồi thân mật với nhau, liên quan gì đến anh!"
Nói xong, anh ta đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Trần Triển, ánh mắt lạnh lùng, lại như có như không ánh lửa nóng cháy.
Thấy thái độ của Lệ Cảnh Dương như vậy, Trần Triển cũng có hơi sợ, trong nháy mắt, anh ta cũng đã quên mất mình vừa định nói cái gì.
Thấy Lệ Cảnh Dương tức giận, Ninh Vô Ưu nhanh chóng kéo lại Lệ Cảnh Dương.
"Được rồi, Cảnh Dương, đừng tranh cãi nữa, chúng ta về nhà đi."
Nếu không thì, với tính cách nóng vội của Lệ Cảnh Dương, rất có khả năng anh ta sẽ đánh Trần Triển một trận ngay tại chỗ mất!
Lệ Cảnh Dương là vì thấy Ninh Vô Ưu quá mệt mỏi, nên mới không so đo với Trần Triển nữa.
Nếu không thì anh ta nhất định sẽ cho cái tên thích xem vào chuyện của người khác này răng rơi đầy đất!
Trên đường trở về.
Ninh Vô Ưu ngồi yên ở ghế lái phụ bên cạnh Lệ Cảnh Dương, không nói gì.
"Sao thế, vẫn còn so đo với thằng ngốc kia à?" Lệ Cảnh Dương nhịn không được hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]