Ngồi trên xe Lệ Cảnh Dương, Ninh Vô Ưu đi thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, nhìn thoáng qua lư liệu mà y tá đưa tới, Ninh Vô Ưu nhìn về phía Lệ Cảnh Dương ở bên cạnh.
"Lệ Cảnh Dương, anh đi về trước đi, loại phẫu thuật này phải mất tầm khoảng ba tiếng."
Lệ Cảnh Dương cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay của mình.
"Bây giờ mới tám giờ sáng, tôi chờ cô."
Dù sao anh ta về nhà cũng chẳng có gì làm, còn không bằng ở lại bệnh viện chờ cô.
Ninh Vô Ưu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình, cô đang vội nên cũng không có thời gian để nói nhiều.
Sau đó, cô chỉ có thể vội vàng nói với Lệ Cảnh Dương một câu, "Vậy được rồi, nếu anh có việc gì thì cứ đi trước cũng được."
Nghe vậy, Lệ Cảnh Dương chỉ chọc chọc lên trán của Ninh Vô Ưu hai cái.
"Sao mà cô lại thích nói nhiều thế nhỉ."
Ninh Vô Ưu cười cười, sau đó, xoay người đi.
Nhìn bóng lưng đang vội vàng chạy đi của Ninh Vô Ưu, Lệ Cảnh Dương vậy mà lại bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
Chỉ là, nụ cười của anh ta hàm chưa bao nhiêu sủng nịch, chính bản thân Lệ Cảnh Dương cũng không hề biết.
Có mấy cô ý tá lúc đi ngang qua Lệ Cảnh Dương, đều ngây ngẩn cả người.
"Vị kia chính là bạn trai của bác sĩ Ninh sao? Cao và dáng người đẹp quá, đáng tiếc lại đeo khẩu trang nên không nhìn thấy mặt, nếu bỏ khẩu trang ra chắc là đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466360/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.