Ninh Vô Ưu khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cô còn chưa kịp nói gì đã bị Lệ Cảnh Dương xen vào.
"Có mà mẹ ngủ còn rất ngon ấy!"
"Nói vớ va vớ vẩn!" Tô Giai Kỳ lườm anh ta một cái.
Thằng nhóc thúi, cả ngày chỉ biết nói lung tung!
"Dì ạ, không có chuyện gì đâu, ngày hôm qua bọn con đến văn phòng của anh ấy tìm đồ ấy mà."
Tô Giai Kỳ gật gật đầu, trong lòng cũng yên tâm hơn, hai cái đứa này, cũng không biết gọi về thông báo một câu.
Làm bà lo lắng muốn chết!
"Vậy à!"
Nhưng có vẻ Tô Giai Kỳ vẫn không yên tâm con của mình lắm, cái thằng nhóc thúi này mà có thời gian rảnh là rất thích chạy linh tinh!
"Cảnh Dương, gần tết rồi, nếu con không bận gì thì ở lại nhà đi, vừa vặn, về chơi với Vô Ưu."
Lệ Cảnh Dương còn chưa kịp nói gì, Ninh Vô Ưu đã cảm thấy ngại rồi.
"Dì ạ, con đã rất quấy rầy mọi người lâu rồi, cũng sắp đến tết rồi, con cũng nên về nhà ạ."
Tô Giai Kỳ cười cười, nắm lấy tay Ninh Vô Ưu kéo lại gần mình hơn một chút, bà rất thích cô bé này.
"Cái gì mà quấy rầy chứ, dì rất thích náo nhiệt, vừa vặn, cha mẹ của con cũng không có nhà, cứ ở lại đây đón tết với nhà dì đi."
Nói xong, Tô Giai Kỳ lại liếc con của mình một cái.
"Thằng nhóc thúi kia, tết năm nay con không có lịch trình gì đúng không?"
Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466359/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.