"Vậy sao? Nhưng mà, hay tò mò cũng không hẳn là chuyện xấu!"
Tịch Diệc lắc đầu, được rồi, tốt nhất là anh ta cứ nói hết ra đi, bằng không thì không biết trong lòng của Ninh Vô Ưu còn tưởng tượng chuyện này như thế nào nữa đây!
"Vòng cổ đó là một vị tiền bối đưa cho anh ấy, lúc ấy anh ấy đi học để làm diễn viên, là muốn chứng minh năng lực của mình cho mọi người trong nhà thấy, bởi vì anh trai của anh ấy thật sự quá ưu tú, nên trong lúc vô tình đã tạo cho người em trai là anh ấy một áp lực cực kỳ lớn."
Ninh Vô Ưu hơi ngạc nhiên, Lệ Cảnh Dương cũng phải chịu áp lực sao?
Mặc dù nói Lệ Cảnh Diễn rất hoàn hảo, nhưng mà, chẳng phải lúc nào Lệ Cảnh Dương cũng bày ra cái dáng vẻ cà lơ phất phơ đó sao?
"Chẳng thấy anh ta giống người chịu nhiều áp lực chút nào cả!" Tịch Diệc cười cười, ai cũng có một mặt thầm kín, và một mặt là bày ra để cho người khác thấy, cho nên, những người khác không biết cũng là chuyện bình thường.
"Cô không biết thôi, anh ấy lúc nào cũng như vậy, nhìn thì giống như không có chuyện gì, nhưng thật ra trong nội tâm cất giấu rất nhiều chuyện, rất mệt mỏi."
Ninh Vô Ưu gật gật đầu, dường như cô đã hiểu rõ con người anh ta hơn một chút, lại có lúc có cảm giác như chưa hiểu lắm!
"Cái vòng cổ kia có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"
Tịch Diệc gật gật đầu, đối với Lệ Cảnh Dương thì cái vòng cổ kia có ý nghĩa rất quan trọng.
"Là giảng viên khoa diễn xuất có ơn đối với anh ấy, đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều, trên mặt đá thứ bảy từ trái sang phải của vòng cổ có khắc ba chữ LJY, là tên của anh ấy."
Cho nên, chiếc vòng cổ này mới có ý nghĩa đặc biệt đối với anh ấy. Vị giảng viên đó đã giúp đỡ Lệ Cảnh Dương rất nhiều, Lệ Cảnh Dương trong lòng rất kính trọng, nên anh ta mới có thể quý trọng chiếc vòng cổ nhìn có vẻ đơn giản ấy.
Ninh Vô Ưu cũng gật gật đầu, cô đã hiểu rồi.
"Hóa ra là đồ mà sư phụ anh ta tặng, chẳng trách anh ta lại quý trọng như vậy."
Tịch Diệc gật gật đầu, chuyện này cũng là sau khi anh ta đi tìm vòng cổ mới biết được, trước đó Lệ Cảnh Dương cũng không hề nhắc tới.
Dường như chiếc vòng cổ ấy giống như là bùa hộ mệnh của Lệ Cảnh Dương vậy.
"Anh ấy vẫn luôn rất quý trọng cái vòng cổ kia, cho dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó có ý nghĩa là sự kỳ vọng của ông với anh ấy."
"Vậy ông ấy đi đâu rồi?" Ninh Vô Ưu hỏi.
Nếu như người giảng viên này vẫn còn, vậy cũng không cần dùng cái vòng cổ làm kỉ niệm như vậy chứ! "Ông ấy đi Mỹ rồi, rất có khả năng sẽ không bao giờ quay về nữa." Tịch Diệc cười cười.
Bọn họ không có cách nào gặp mặt, cho nên, Lệ Cảnh Dương mới đặc biệt quan tâm cái vòng cổ kia.
Ninh Vô Ưu vẫn là không hiểu nổi, "Vậy Lệ Cảnh Dương có thể sang Mỹ thăm mà, ah ta có nhiều tiền như vậy, bay đi bay lại cũng rất đơn giản mà?"
Tịch Diệc lắc đầu, chuyện này cũng không đơn giản như Ninh Vô Ưu nghĩ.
"Ông ấy đi nhưng cũng không để lại phương thức liên lạc cho bất kì ai cả, giống như là bốc hơi khỏi mặt đất vậy, không ai liên lạc được cũng không ai biết ông ấy giờ đang ở đâu."
Ninh Vô Ưu thở dài, cũng có chút ít bất đắc dĩ.
"Như vậy sao..."
Xem ra, thật không có cách nào có thể tìm được sư phụ của Lệ Cảnh Dương rồi.
――
Sáng ngày hôm sau.
Lệ Cảnh Dương mới đưa Ninh Vô Ưu về, tối qua quá khuya rồi nên bọn họ quyết định ngủ lại phòng làm việc luôn.
Ba người nằm bò trên ghế sô pha trong phòng, xem bóng đá cả đêm.
Làm cho Lệ Cảnh Dương cảm thấy bất ngờ chính là, Ninh Vô Ưu vậy mà lại thích xem bóng đá!
Sáng hôm sau, Lệ Cảnh Dương mang Ninh Vô Ưu cùng về nhà mình.
Nhìn thấy Vô Ưu trở về, Tô Giai Kỳ mới thở dài một hơi.
"Vô Ưu, ngày hôm qua cháu với Cảnh Dương đi đâu mà cả đêm cũng không thấy về vậy? Làm chúng ta ở nhà lo lắng muốn chết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]