Trong phòng làm việc của Lệ Cảnh Dương.
Tịch Diệc đã sớm ngồi chờ Lệ Cảnh Dương đi qua đây, khi nhìn thấy Ninh Vô Ưu cũng đến cùng, cậu ấy chỉ cười ám muội, cái gì cũng không nói.
Bên cạnh lão đại vẫn luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng không ai giống như Ninh Vô Ưu cả, lại có thể thân thiết với Lệ Cảnh Dương như vậy…
Điều này thật vui như tết, hai người họ thế mà lại ở bên nhau.
“Có phát hiện gì mới?”
Lệ Cảnh Dương vội vàng hỏi, cậu không hề hay biết Tịch Diệc bên cạnh đang dùng ánh mắt ám muội nhìn cậu.
“Đây là hai bức hình, nhìn theo thời gian thì rất có thể chiếc vòng bị rơi trong lúc chụp quảng cáo ở bờ biển.” Tịch Diệc giải thích.
Ninh Vô Ưu cũng thấy tò mò, nên cúi xuống nhìn, nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện ra được gì cả.
"Quảng cáo gì?"
Tịch Diệc nhìn Lệ Cảnh Dương, khó khăn nói, “Là quảng cáo rượu vang. Chỉ có điều là chụp quảng cáo trên tàu du lịch, nếu như thực sự rơi vào lúc đó, thì chỉ có hai khả năng."
"Hai khả năng gì?"
Điều mà Lệ Cảnh Dương ghét nhất đó chính là Tịch Diệc luôn luôn lợi dụng cơ hội thừa nước đυ.c thả câu!
“Khả năng thứ nhất đó là rơi trên tàu, nhưng khả năng này là rất nhỏ. Tôi đã đặc biệt cho người đi kiểm tra rồi. Nhưng không ai nói là đã nhìn thấy chiếc vòng cổ."
Lệ Cảnh Dương gật gật đầu, cậu có thể hiểu điều này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466357/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.