Ninh Vô Ưu cau mày và nghĩ.
Thoát kiếp độc thân? Cái này cũng phụ thuộc vào duyên phận, nếu không thì trên đường có nhiều đàn ông như vậy, cô ấy tùy ý lựa chọn một người là được rồi.
“Có lẽ Trần Triển không phải là người phù hợp với tôi chăng." Ninh Vô Ưu đột nhiên thở dài.
"Trần Triển?"
Rõ ràng là Lệ Cảnh Dương chưa biết Trần Triển là thần thánh phương nào.
Ninh Vô Ưu giải thích: "Là người vừa rồi tỏ tình với tôi đó, cũng là đồng nghiệp của tôi, cũng là đồng nghiệp hợp tác tốt nhất với tôi trong công việc.”
Lệ Cảnh Dương hơi bất ngờ, hai người họ là đồng nghiệp hợp tác với nhau.
Sau này, hai người họ với mối quan hệ ngượng ngùng như thế, nếu như gặp nhau trên bàn phẫu thuật, thế thì bệnh nhân kia thật là quá đen đủi rồi?
Nghĩ đến đây thôi, Lệ Cảnh Dương thầm đưa ra quyết định, sau này cậu sẽ không bao giờ đến đây xem bệnh nữa, thật nguy hiểm!
"Thỏ không ăn cỏ bên cạnh tổ. Đồng nghiệp của cô thật lợi hại nha.” Lệ Cảnh Dương lắc đầu và thở dài nói.
Ninh Vô Ưu giật mình.
Thỏ không ăn cỏ bên cạnh tổ. Ý cậu ta là, mình là cỏ sao?
“Lệ Cảnh Dương, anh đang nói hươu nói vượn gì đấy?"
Lệ Cảnh Dương chỉ có thể mím môi, "Tôi chỉ nói sự thật, đừng kích động, hơn nữa tôi vẫn cảm thấy đồng nghiệp của cô là người không đáng tin cậy."
Không đáng tin cậy?
Làm thế nào mà cậu ta biết người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466356/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.