Tiểu khu nhà Ninh Vô Ưu.
Lệ Cảnh Dương xuống xe, sau đó theo cô lên lầu.
Nhưng mà nhìn cửa nhà của cô, cả hai đều giật mình, bị trộm đột nhập à?
"Ninh Vô Ưu, nhà cô bị cướp à?" Lệ Cảnh Dương thở dài.
Cửa nhà cô bị người ta tạt sơn xanh đỏ, còn bị vẽ bậy lên, dán rất nhiều giấy tờ, còn đầy bụi bặm bùn đất!
“Anh thấy tên cướp nào chỉ làm xằng làm bậy ở cửa à? Còn không vào nhà đi."
Ninh Vô Ưu muốn điên lên, nếu cô biết đứa trời đánh nào làm mấy chuyện này, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
Lệ Cảnh Dương nhíu mày, anh có một linh cảm xấu.
"Chúng ta vào xem một chút, xem có bị mất mát gì không."
Ninh Vô Ưu gật đầu, nhưng cô vừa định mở cửa lại phát hiện không mở được."
"Ổ khóa bị nhét cái gì vào rồi, hình như không mở ra được."
Mấy cái đứa chết tiệt này, giờ không vào được nhà rồi.
"Đừng lo lắng, có phải cô gây thù chuốc oán với ai không?" Lệ Cảnh Dương hỏi.
Ninh Vô Ưu lắc đầu.
"Tất nhiên là không rồi."
"Bố mẹ cô thì sao?"
"Bố mẹ tôi năm nay chủ yếu đi du lịch ở Mỹ, làm sao mà xúc phạm ai được!"
Cô nhìn vào nhà, trong lòng hơi rối bời.
Sao mà mới ra ngoài có một lúc mà khi về nhà cửa đã biến thành thế này rồi?
An ninh khu này kém thế à?
"Tôi xuống dưới hỏi bộ phận bảo vệ một chút."
Lệ Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466348/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.