Thi Hạ nghiêm túc trả lời: "Nhà tôi chỉ thấy sông thấy hồ chứ chưa thấy biển..."
Lệ Cảnh Diễn mím môi, có chút rắc rối rồi.
Anh ôm cằm, nhìn Thi Hạ, tự nhiên nghĩ ra một cách.
"Thế này đi, cô miêu tả một chút hình dáng ngôi nhà của cô."
Thi Hạ nhíu mày, cô nghĩ mãi cũng không nói ra được đặc điểm, vì nhà cô thuộc dạng nhà cổ nên không có kiến trúc đặc điểm gì nổi bật.
Nhưng...
Cô tự nhiên nhớ ra được một chi tiết.
"Nhà chúng tôi nằm cạnh một con sông, cái này có tính không?"
"Sông gì?" Lệ Cảnh Diễn hỏi.
"Sông Thông Thiên?"
Lệ Cảnh Diễn: ...
Đang đùa phải không!
"Hạ Hạ, cô định đi tìm Sa hòa thượng à..."
Thi Hạ hơi xấu hổ, tên dòng sông đó hơi lạ, nhưng cô không nói dối.
"Lệ Cảnh Diễn, anh nghiêm túc một chút được không?"
Lệ Cảnh Diễn không nhịn được cười, anh che miệng nhưng vẫn không giấu được ý cười trong ánh mắt: "Tôi rất nghiêm túc, nhưng vấn đề là tên con sông đấy cô không cảm thấy nó rất giống đang đùa sao?"
Thi Hạ nhìn mặt biển vô tận, thực ra trước đây cô ở thành phố A hơn mười năm nhưng chưa từng nhìn thấy biển.
Vì cô luôn ở cạnh bà ngoại, cô sống ở một thị trấn nhỏ.
"Hồi nhỏ suýt nữa tôi rơi xuống sông, tí thì mất mạng."
"Tự nhiên tôi có một suy đoán táo bạo." Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ càng tò mò hơn.
"Suy đoán gì?"
Cô ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466347/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.