Chương trước
Chương sau
Ai biết Ninh Vô Ưu lại tự nghĩ rằng do cô quá đẹp.

"Vô Ưu đến rồi à!"

Tô Giai Kỳ rất vui khi thấy Ninh Vô Ưu, như thể nhìn thấy con gái mình về nhà vậy.

"Xin lỗi chú dì, đến tết rồi còn làm phiền hai người quá, chúc chú và dì năm mới vui vẻ." Ninh Vô Ưu mỉm cười, chào vợ chồng Tô Giai Kỳ.

Tô Giai Kỳ cười, đón cô bác sĩ xinh đẹp vào nhà, bỏ quên luôn con trai mình!

Lệ Cảnh Dương đau lòng, đây là chuyện mà mẹ ruột có thể làm ra được hả?

Nhìn bố mẹ đều vây quanh Ninh Vô Ưu, Lệ Cảnh Dương bỗng nhiên có cảm giác mình là người thừa.

"Mẹ ơi, mẹ định ném con trai ruột của mẹ đi à?" Lệ Cảnh Dương nhăn mặt nhìn mẹ.

Nhưng mà Tô Giai Kỳ đang ngồi cạnh Ninh Vô Ưu, vừa nói vừa cười, nhìn vui biết bao.

Con trai?

Con trai đâu?

Bà sao lại không nhìn con trai mình chứ?
"Ngồi xuống ngồi xuống, phiền hà gì đâu chứ, con đến đây dì vui lắm!"

"Cảm ơn chú, cảm ơn dì."

Lệ Chí Nhân cũng rất hài lòng với Ninh Vô Ưu: "Tới là tốt rồi, nghỉ ngơi trước đi, sau đó chúng ta ăn cơm tất niên."

Măc dù bác sĩ là một nghề tương đối vất vả nhưng cũng là một nghề rất có giá trị, rất có ý nghĩa.

Lệ Cảnh Dương thở dài nhìn bố mẹ mình: "Cha, mẹ, con trai hai người đã về rồi đây, sao không ai nhìn thấy con vậy?"

Người giúp việc bên cạnh cười trêu chọc anh.

"Chúng tôi có thấy, cậu hai!"

Mấy người giúp việc che mặt cười, tình huống này xảy ra rất thường xuyên ở nhà họ Lệ.

Thế nên Lệ Cảnh Dương cũng không tức giận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.