Ba người nhanh chóng tới chỗ bác sĩ trong làng. Khi tới tới thì họ đẩy cửa vào.
Thấy bác sĩ, Lệ Cảnh Diễn giống như thấy ngọn cỏ cứu mạng, nhưng anh quên một điều, bác sĩ làng dù gì cũng là bác sĩ làng, năng lực của họ có hạn.
“Bác sĩ, bác sĩ, anh mau xem thử cô ấy sao rồi?”
Trong thôn gọi anh ta là Kế Bảo Sơn, thấy người mặc đồ không giống người trong thôn thì anh cũng biết, những người này không phải người bình thường.
“Cô ấy đau bụng phải không?”
“Đúng vậy.” Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng gật đầu.
Kế Bảo Sơn khám nửa ngày cũng đưa ra một kết luận.
“Nhưng chỗ tôi không có dụng cụ, tôi nghi ngờ cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính cần phải làm phẫu thuật.”
Chỗ anh ta nhiều nhất chỉ có thể trang bị chút thuốc cảm lạnh, còn về phẫu thuật thì chắc là không xong rồi.
Nếu cần làm phẫu thuật, vậy phải liên hệ với bệnh viện trong thành phố.
“Viêm ruột thừa cấp tính? Vậy phải tính sao?” Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng hỏi.
Anh luôn thống trị vận mệnh của người khác, chỉ đạo những gì người khác nên làm, trước giờ anh chưa từng thấy mình lại bị động như vậy!
“Tô Hách, chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta đưa cô ấy về thành phố.” Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng dặn dò.
Nhưng Kế Bảo Sơn lại cản bọn họ. Lúc này đi về thành phố thì không ổn lắm.
Huống hồ, bọn họ còn đem theo một người bệnh đi đi về về liên tục.
“Không được, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466324/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.