Lệ Cảnh Diễn sở dĩ như vậy chỉ là vì muốn Thi Hạ lấy lại tinh thần.
Hơn nữa, anh nghĩ, chính mình nói đông nói tây có lẽ còn có thể giúp Thi Hạ phân tán chú ý một chút.
Chỉ cần cô không quá mất sức trong chuyện này, có lẽ cũng không đau như vậy!
“Cô không phải muốn gặp bà ngoại của cô sao? Vậy cô phải sống cho thật tốt.” Lệ Cảnh Diễn cường điệu nói.
Anh biết, có lẽ mình ở trong lòng Thi Hạ cũng không quan trọng bằng bà ngoại của cô. Vậy vì làm cho Thi Hạ lấy lại tinh thần lần nữa, lợi dụng bà ngoại của Thi Hạ.
Thi Hạ gật đầu “Ừm.”
Sau đó, Lệ Cảnh Diễn lại nghĩ cách giúp Thi Hạ phác hoạ một chút về cuộc sống tốt đẹp sau này.
“Chờ cô khoẻ rồi, chờ chuyện ở thành phố C kết thúc, chúng ta cùng đi thăm bà ngoại của cô được không?”
“Được.”
Tương lai tốt đẹp như vậy, cô chắc là có sức để gắng gượng.
“Hạ Hạ, bà ngoại của cô ở Tín Nghi phải không?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi.
Thi Hạ chỉ nhìn nét mặt soái ca của Lệ Cảnh Diễn, hình như anh đổ mồ hôi, chắc là mình nặng lắm đây!
Ngày mùa đông, anh cõng mình mà còn đổ mồ hôi.
Nhưng không biết tại sao nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ lại cảm thấy trong lòng ấm áp, rất có cảm giác an toàn.
“Không ở Tín Nghi, bà ngoại đưa mẹ tới thành phố A, đã ba năm tôi không về nhà. Anh nói xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466323/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.