Lúc này, Tịch Diệc cũng đã về, lại mang tới một xấp ảnh chụp, đều đóng khung, rất xinh đẹp.
Lệ Cảnh Dương nhìn, rồi nói: “Chỗ này còn có mấy trăm bức ảnh, tôi nhớ rõ hình như chỗ Hà Lộ Dao còn có một quyển ảnh chân dung nữa.”
Tịch Diệc gật đầu.
“Hiện tại tôi qua đó lấy.”
Nói xong, Tịch Diệc lại chạy ra ngoài.
Ninh Vô Ưu đứng dậy, vươn vai một cái, nhìn Lệ Cảnh Dương đang đứng trước mặt mình, cô không chịu nổi nữa rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút mới được.
“Không được rồi, Lệ Cảnh Dương, tôi mỏi cổ quá, phải nghỉ ngơi một chút đã.”
“Vậy cô nghỉ ngơi trước một chút đi, để tôi xem lại lần nữa.”
Nhiều ảnh chụp như vậy, anh ta lại không bảo người ngoài đến giúp đỡ, tất nhiên là không dễ dàng.
Mà Ninh Vô Ưu hiện tại chỉ cảm thấy, rất có khả năng tối nay khi cô đi ngủ, sẽ mơ thấy Lệ Cảnh Dương.
Dù sao, hôm nay cô đã xem nhiều ảnh chụp Lệ Cảnh Dương như vậy, thật là một chuyện đáng sợ!
――
Thành phố C.
Khi vừa mới đến nơi này, Thi Hạ đã hoảng sợ, cô không ngờ rằng, chỗ này lại hoang vắng như vậy.
Có điều, thành phố C cũng nổi tiếng là thành phố nghèo khó, nên thế này cũng là chuyện bình thường, chắc cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nán lại chỗ này vài ngày, Thi Hạ dần dần quen với cuộc sống ở đây.
Tuy rằng cuộc sống kham khổ, nhưng mà, nhịp sống ở đây chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466313/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.