“Hạ Hạ, em đừng xem thường tôi, kiến thức của học sinh tiểu học, không đến mức tôi không biết?”
Thi Hạ cười, đương nhiên không phải cô lo lắng lượng kiến thức có trong đầu Lệ Cảnh Diễn.
“Tôi sợ anh làm thầy giáo quá nghiêm khắc, trẻ con không dám lại gần anh, lá gan của bọn họ đều rất nhỏ.” Thi Hạ giải thích.
Lệ Cảnh Diễn mang dáng vẻ dào dạt đắc ý, còn lâu ấy, sự nghiệp trồng người của anh, đều dựa vào sức hút cá nhân của mình!
“Tôi cảm thấy nhân cách của tôi vẫn rất có sức hút.”
Thi Hạ cười, nói lại: “Được rồi, bây giờ anh khoác lác còn không cần chuẩn bị bản thảo nữa rồi!”
Lý Thao chỉ đứng cạnh nhìn Lệ Cảnh Diễn và bà chủ, hai người bọn họ thật tốt.
Lệ Cảnh Diễn đang nói chuyện chí chóe với Thi Hạ, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Lý Thao bên cạnh, lại phát hiện ra, Lý Thao cũng đang nhìn bọn họ, dùng ánh mắt như đang xem xiếc khỉ.
Bỗng nhiên không khí trở nên có chút xấu hổ.
“Năm nay cậu không về nhà ăn tết, được chứ?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi.
Thi Hạ biết, lời này của anh là đang hỏi Lý Thao.
Những công nhân đi theo anh đến thành phố C đều sẽ không về nhà ăn tết, hơn nữa, những người theo Lệ Cảnh Diễn đến thành phố C sau này đều có một khoản tiền thưởng rất cao.
Biểu hiện tốt một chút, sau khi trở về còn có thể được thăng chức, bởi vậy những người này đều rất vui lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466314/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.