Sắp xếp mất một lúc lâu, vẫn là một cuộn chỉ rối, Ninh Vô Ưu thật sự không còn kiên nhẫn nữa.
Cô không rõ, vì sao một người đàn ông còn phải chụp lắm ảnh như vậy!
“Đây không phải tự luyến, con gái trên toàn thế giới này đều thích tôi, tôi cũng thích chính mình.” Lệ Cảnh Dương nghiêm túc nói.
Nói xong, Lệ Cảnh Dương lại lấy ra một xấp ảnh chụp dày nữa, vừa nhìn, cả người Ninh Vô Ưu đều trợn tròn mắt lên.
“Trời ơi, Lệ Cảnh Dương, nhiều ảnh chụp như vậy, chúng ta phải sắp xếp đến bao giờ!”
Cô nghĩ không thể để một mình mình chịu ngược, rất nhanh đã nghĩ tới trợ lý của Lệ Cảnh Dương, Tịch Diệc!
“Tịch Diệc đâu?”
Lệ Cảnh Dương vừa thưởng thức ảnh chụp của mình, vừa thản nhiên mở miệng giải thích: “Còn có một phần ảnh chụp chưa lấy ra đây, Tịch Diệc đến phòng làm việc lấy rồi.”
“Vẫn còn ảnh chụp?”
Ninh Vô Ưu trợn trừng hai mắt mình, chỉ còn cảm giác như sống không còn gì luyến tiếc nữa.
“Lệ Cảnh Dương, đến cùng cái vòng cổ kia là gì, bạn gái anh tặng cho anh sao? Làm sao mà trên mỗi bức ảnh đều có cái vòng cổ ấy.” Ninh Vô Ưu không nhịn được hỏi.
Vừa rồi cô đã xem nhiều ảnh chụp như vậy, thế mà, trên mỗi tấm ảnh đều có sự xuất hiện của cái vòng cổ kia.
Cho tới bây giờ, Ninh Vô Ưu mới hiểu được, hóa ra cái vòng cổ kia đối với Lệ Cảnh Dương mà nói, thật sự rất quan trọng.
Lệ Cảnh Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466312/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.