“Chồng ơi chồng ơi, là con trai của chúng ta gọi điện qua đấy!”
Tô Giai Kỳ phấn khích đến mức muốn nhảy lên rồi, “Tôi phấn khích quá, là con trai của chúng ta, nó lại chủ động gọi điện cho con gái, vậy chứng tỏ là có kịch rồi!”
Lệ Chí Nhân có chút bối rối.
“Kịch gì cơ?”
Ông vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của vợ mình, hoặc là nói, vợ mình đã “nhìn về phía trước”, nghĩ tới vô số những chuyện xa xôi sau này rồi.
“Ông có phải ngốc không, con trai của chúng ta và bác sĩ Ninh đó! Hơn nữa, Hạ Hạ và bác sĩ Ninh lại là bạn tốt của nhau, thật quá tốt rồi, bạn của Hạ Hạ nhất định là cũng không tồi.” Tô Giai Kỳ một mặt mãn nguyện.
Nếu như Vô Ưu trở thành đứa con dâu thứ hai, tới lúc đó, Vô Ưu, Hạ Hạ, còn có cả mình, ba người phụ nữ bọn họ nhất định là sẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện. “Tối nay tôi còn phải tăng ca, không có thời gian, lần sau đi.” Ninh Vô Ưu điềm đạm trả lời điện thoại.
Nhưng mà, cô ấy không biết bởi vì câu nói này của mình mà hai ông bà trong phòng làm việc đã phấn khích đến muốn bay lên rồi.
Tô Giai Kỳ che miệng lại nhưng vẫn không giấu được nụ cười trên môi, “Không phải là hẹn hò chứ, tên nhóc thối tha này, cuối cùng cũng hành động rồi!”
Tuy nhiên, sự việc không phải như vậy.
Lệ Cảnh Dương ở bên kia sắp gấp chết đi được, sợi dây chuyền của cậu mất rồi!
“Nhưng mà, Ninh Vô Ưu, sợi dây chuyền đó rất quan trọng với tôi, có phải cô không muốn trả lại cho tôi không!”
Ninh Vô Ưu có chút bất lực, cô ấy đã nói, mình không biết gì về chuyện của sợi dây chuyền, nhưng Lệ Cảnh Dương lại kiên quyết là sợi dây chuyền đang ở chỗ cô ấy. Ninh Vô Ưu cảm thấy, bây giờ Lệ Cảnh Dương là đang vô ý gây sự!
“Tôi nói rồi, hôm nay tôi phải tăng ca, không có thời gian, cúp đây!”
Dây chuyền gì chứ, đúng là kì lạ!
Lệ Cảnh Dương bên kia.
Trợ lí Tịch Diệc ở bên cạnh vừa nghe thấy âm thanh bíp bíp ở đầu dây bên kia thì cũng đã biết, điện thoại của Lệ Cảnh Dương bị người ta cúp rồi.
Thật là tốt, Lệ Cảnh Dương mà cũng có ngày hôm nay!
“Cô ấy vẫn không ra ngoài sao?” Tịch Diệc hỏi.
Nhưng Lệ Cảnh Dương giờ vẫn đang tức giận, may là còn chưa bùng phát!
“Tịch Diệc, nếu không phải hôm đó cậu đem tôi giao cho người phụ nữ kia, dây chuyền của tôi làm sao có thể mất chứ!”
Cậu chắc chắn, sợi dây chuyền trên cổ mình đã bị mất ở nhà của Ninh Vô Ưu!
Tịch Diệc có chút nghi ngờ hỏi, “Anh chắc chắn sợi dây chuyền đang ở chỗ Ninh Vô Ưu sao?” Dù sao, thấy bộ dạng thiếu kiên nhẫn của Ninh Vô Ưu lúc nãy, cô ấy nhất định là không có nhìn thấy sợi dây chuyền!
“Từ lúc ở nhà của Ninh Vô Ưu một đêm, trên cổ của anh đã không nhìn thấy rồi.”
Tịch Diệc chớp mắt, sự việc này đã qua đi rất lâu rồi.
Lệ Cảnh Dương luôn miệng nói sợi dây chuyền đó rất quan trọng với mình, nhưng nó đã bị mất nhiều ngày như vậy tới bây giờ cậu mới biết!
“Vậy sao anh không phát hiện sớm một chút, mà lại nhớ ra vào lúc này?”
Lệ Cảnh Dương vò đầu tóc rối của mình, một mặt đầy bực bội, “Lúc trước tôi bận chết đi được, sao có thể nhớ tới chuyện này! Tôi chỉ mới phát hiện ra thôi.”
Bởi vì sợi dây chuyền đó đã hòa nhập cùng với cuộc sống của cậu, cũng đã trở thành một phần trong cuộc sống của Lệ Cảnh Dương rồi.
Vì vậy, khi nó bị mất, Lệ Cảnh Dương mới không biết!
“Cậu nói xem, người phụ nữ đó không phải là fan hâm mộ của tôi, sau đó lấy mất dây chuyền của tôi đấy chứ.”
Trong lòng Lệ Cảnh Dương đột nhiên nghĩ đến một giả thiết.
Nhưng mà, Tịch Diệc chỉ cảm thấy là đang nằm mơ giữa ban ngày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]