Người khác là fan của Lệ Cảnh Dương, đó là chuyện bình thường, nhưng nói Ninh Vô Ưu, ha ha, mặt trời chắc là sẽ không mọc lên được mất!
“Đại ca, sợi dây chuyền nát đó còn không bằng một đôi vớ lúc trước của anh, ai mà cần chứ!”
“Cậu nói gì cơ?”
Mặt Lệ Cảnh Dương lập tức đen lại.
Dây chuyền bảo bối của mình, ở chỗ của Tịch Diệc lại trở thành sợi dây nát, tên nhóc đó nghĩ gì vậy!
Nhìn thấy mặt Lệ Cảnh dương khó coi như vậy, Tịch Diệc lập tức mỉm cười, đổi sắc mặt, đổi luôn một cách nói chuyện khác.
“Tôi không có ý đó, vớ mà anh mang qua…đều rất là đáng giá đó!”
Lệ Cảnh Dương giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tên nhóc Tịch Diệc này thật không có phẩm vị.
“Cậu biết là tốt, sợi dây chuyền đó cũng đã theo tôi hơn mười năm rồi, không thể để mất được.”
Tịch Diệc có chút ngạc nhiên.
Thì ra sợi dây chuyền đó quan trọng như vậy là vì đã theo cậu hơn mười mấy năm rồi sao?
Vậy thì, nếu không phải vì mười mấy năm thời gian gian này, sự dây chuyền đó có thể đáng giá như vậy không?
“Chỉ là sợi dây mấy trăm tệ sao?” Tịch Diệc nhướn mày.
Lệ Cảnh Dương ném cho cậu ấy một ánh mắt lạnh lung, tên nhóc thối tha này thật là càng ngày càng kiêu ngạo rồi.
“Đúng, cậu coi thường sao?”
Tịch Diệc nhanh chóng lắc đầu, chứng tỏ mình vô tội.
‘Không có không có, tôi không có ý đó!”
Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466309/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.