Tuy nhiên, giống như vợ của mình, Lệ Chí Nhân thực sự rất hài lòng với cô gái trước mặt.
Nếu như có thể ở bên con trai mình, thật sự cũng là một cặp trời đất tác thành rồi.
Ninh Vô Ưu đương nhiên không biết là mình đã bị hai ông bà trước mặt tính kế rồi.
“Thoát vị đĩa đệm thắt lưng của chú là bệnh mãn tính, cũng không có cách nào để trị khỏi ngay được, chỉ có thể điều chỉnh từ từ thôi.” Ninh Vô Ưu vừa giải thích, vừa ghi một cái gì đó vào bệnh án.
Sau khi nói xong, cô ấy đứng dậy, đi đến cái tủ phía sau, lấy ra một ít thuốc và bông gòn, đóng gói chúng kĩ lưỡng.
“Dì ơi, đây là thuốc, sau khi quay về, dì cứ làm theo chỉ dẫn của cháu ban nãy, giúp chú xoa bóp một chút, tuy là không thể trị hẳn, nhưng đối với việc giảm đau cũng có hiệu quả rất tốt đó.” Ninh Vô Ưu nói xong liền đem thuốc trong tay mình đưa cho Tô Giai Kỳ.
Tô Giai Kỳ nhìn Ninh Vô Ưu, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Nhưng mà, Ninh Vô Ưu lại cảm thấy có chút kì quái, cô ấy thấy lúc Tô Giai Kỳ nhìn mình hình như là có chút nhiệt tình quá rồi.
Lẽ nào chỉ là linh cảm của bản thân thôi sao?
“Cảm ơn cháu, Vô Ưu.”
Ninh Vô Ưu mỉm cười lắc đầu, chỉ là việc phải làm thôi, không cần phải nói lời cảm ơn.
Nhưng mà Tô Giai Kỳ vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu Ninh Vô Ưu trước mặt một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466307/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.