Lý Thao ngồi ở ghế trước lặng lẽ nâng tấm vách ngăn, giờ chắc anh ta đang trở thành bóng đèn sáng nhất…
Nhưng mà anh ta thật sự không cố ý!
“Có làm thì mới có ăn.” Thi Hạ nhắc nhở.
Ăn một quả nho mà cũng cần cô giúp, Lệ Cảnh Diễn này không có tay sao?”
“Lúc nãy tôi xem tài liệu đến hoa cả mắt rồi, đến giờ vẫn cảm thấy mơ mơ hồ hồ đây!” Lệ Cảnh Diễn bày ra một bộ dạng đáng thương.
Thi Hạ do dự, nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn ngắt một quả nho, nhét vào miệng Lệ Cảnh Diễn.
“Nho của vợ cho đúng là ngọt.”
Bộ dạng đắc ý của Lệ Cảnh Diễn khiến cho Thi Hạ cảm thấy dở khóc dở cười.
Hình như anh rất đắc ý?
Do dự một chút, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên nghiêng đầu, hỏi Thi Hạ một câu: “Nho đã rửa chưa?”
“Không có nước, đương nhiên là chưa rửa.”
Thi Hạ chớp chớp đôi mắt của mình.
Cô cũng vừa nhớ ra, quả nho kia, hình như chưa rửa.
“Ọe…”
Lệ Cảnh Diễn đột nhiên muốn nôn hết những thứ vừa ăn lúc nãy ra ngoài, nhưng mà Thi Hạ đã ngăn lại.
“Không phải anh nói là rất ngọt sao?”
“….”
Nhà cũ của nhà họ Lệ.
Đối với việc con trai lớn và con dâu của mình đã mấy ngày không về nhà, Lệ Chí Nhân cảm thấy không thể lí giải nỗi.
Hai đứa nhóc này, không phải là đã quên người cha này rồi chứ!
“Cảnh Diễn và Thi Hạ đã mấy ngày rồi chưa về, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466306/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.