Thành phố C quá xa xôi, giao hông cũng không thuận tiện, đây cũng là nguyên nhân khiến cho nền kinh tế ở đây không phát triển được.
“Được đó, anh suy nghĩ cũng thật chu đáo!” Thi Hạ không nhịn được khen ngợi trợ lí của Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng mà Lý Thao chỉ cười: “Thật ra đều là do tổng tài căn dặn, anh ấy cẩn thận hơn chúng tôi nhiều.”
Thi Hạ sững người: “Lệ Cảnh Diễn căn dặn sao?”
Cô cũng không nghĩ rằng Lệ Cảnh Diễn lại làm những chuyện này.
“Lên xe đi, đừng để bị lạnh.”
Đúng lúc, Lệ Cảnh Diễn ở không xa đi tới đã nhìn thấy Thi Hạ thẫn thờ đứng ở đó.
“Đem thuốc say xe chưa?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi một câu.
Thi Hạ ngẩn người, cô chỉ đem theo một vali đồ đạc đơn giản, căn bản không hề nghĩ tới thứ đồ thực tế như vậy.
Hơn nữa, cô say xe cũng không nặng cho lắm.
Lệ Cảnh Diễn thở dài, sau đó trực tiếp xuống xe, đi đến tiệm thuốc ở bên kia đường.
“Tôi không say xe!”
Thi Hạ đang nói, nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn đã lướt qua rồi.
Thi Hạ chỉ có thể đứng đó, chờ Lệ Cảnh Diễn quay về, may là không lâu sau, Lệ Cảnh Diễn đã quay về rồi.
“Tôi mua thuốc say xe giúp cô, cô say xe đường dài, mà chuyến đi này cũng khá dài, đại khái cũng phải lái bảy tiếng.” Lệ Cảnh Diễn vừa đưa thuốc cho Thi Hạ vừa giải thích.
Thi Hạ giờ mới nghĩ ra.
“Đúng vậy, tôi say xe đường dài, chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466305/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.