Chương trước
Chương sau
Thi Nhuận Trân Châu

Thi Hạ vừa sắp xếp lại bàn làm việc của mình, vừa nói chuyện với Mạt Mạt nói chuyện về sự sắp xếp công việc gần đây của cô.

Nếu như cô đã đồng ý đi cùng Lệ Cảnh Diễn đến thành phố C, vậy thì trước tiên nhất định phải sắp xếp xong việc của công ti xong đã.

“Mạt Mạt, trong tháng tới, bắt đầu từ mùng năm, chị không có ở công ty. Nếu em có bất cứ vấn đề gì cứ giao cho giám đốc Lâm.”

“Giám đốc Thi, chị phải đi đâu sao?” Mạt Mạt vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

“Tới thành phố C giúp đỡ người nghèo.” Thi Hạ giải thích.

Mạt Mạt mở to hai mắt.

Giúp đỡ người nghèo dựa trên danh nghĩa của công ti thực sự là một điều rất tốt, có lợi cho việc xây dựng hình ảnh công ti, đồng thời cũng cho phép văn hóa của công ti thâm nhập vào trái tim của mọi người.
Nhưng giúp đỡ người nghèo là việc chỉ có một số công ti có năng lực mới làm được.

Giống như Thi Nhuận Trân Châu bây giờ thì vẫn chưa có được khả năng như vậy, nhưng Lệ Thị thì có thể!

“Giúp đỡ người nghèo? Chị đi cùng chủ tịch Lệ sao?”

Thi Hạ gật đầu, ngẩng mặt nhìn Mạt Mạt.

“Đúng, sao em biết?”

Mạt Mạt không nhịn được cười, giám đốc Thi có lúc là người rất ngốc nghếch, có lúc lại rất thông minh khôn khéo.

“Em nghĩ chị nhất định phải đi cùng chủ tịch Lệ qua đó, nếu không một mình chị làm sao làm được những điều điên rồ như vậy?”

“Điên rồ?”

Thi Hạ khẽ nhướn mày.

Qua đó giúp đỡ người nghèo là việc điên rồ? Vậy thì có lẽ Mạt Mạt thực sự chưa nhìn thấy những việc điên rồ.

Mạt Mạt chỉ có thể tiếp tục nói: “Thành phố C là một nơi rất cực khổ, hơn nữa, nếu chị thực sự muốn giúp đỡ người nghèo, chị có thể phải lên núi. Đến lúc đó rất có khả năng đến điện thoại chị cũng không thể gọi, nơi đó vốn dĩ đâu có tín hiệu.”
Vì vậy cô ấy mới cảm thấy rằng lần này giám đốc Thi qua đó có thể sẽ không thể chấp nhận được.

Rốt cuộc, chỉ nhiệt tình thôi là không đủ! Điều kiện của nơi đó quá cực khổ.

Thi Hạ chỉ mỉm cười, có lẽ sẽ rất khổ cực.

“Thật ra, chị vẫn rất mong chờ, từ trước đến nay chưa từng đến một nơi như vậy, rời xa điện thoại một thời gian cũng tốt.”

“Giám đốc Thi, chị thật kỳ lạ, ở lại công ti tốt hơn bao nhiêu!” Mạt Mạt có chút không hiểu được.

Có văn phòng tốt, có máy lạnh mát, nhất định phải đến một nơi như vậy sao?

“Được rồi được rồi, không cần phải nói dài dòng, mau đi làm việc đi.” Thi Hạ cười, đuổi Mạt Mạt ra ngoài.

Cô sợ rằng Mạt Mạt ở lại đây chỉ có một mục đích, đó là tẩy não cô.

Nhưng Thi Hạ đã kiên định với quyết định của mình, cô chắc chắn sẽ đi.
Hơn nữa cô cũng tin rằng đây sẽ là một trải nghiệm rất tốt.

Hôm đó, Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn cùng nhau đến dưới sảnh của Tập đoàn Lệ Thị từ sớm. Có bảy chiếc xe địa hình công suất lớn thuộc về Tập đoàn Lệ Thị.

Ngoài ra còn có vật tư và tiền bạc.

Thi Hạ cuối cùng đã hiểu, việc giúp đỡ người nghèo mà Mạt Mạt nói chính là việc mà người giàu làm.

Tối qua, cô nhìn thấy bản kế hoạch giúp đỡ người nghèo trong tay Lệ Cảnh Diễn, chỉ một dự án đơn giản ở thành phố C, vậy mà cũng cần đến 50 triệu nhân dân tệ tiền tài trợ.

“Lý Thao, những thứ cậu chuyển đến đây là gì vậy?” Thi Hạ không nhịn được bèn hỏi.

Cái xe này lớn như vậy, lẽ nào để chuyển hết những thứ này đi sao? Nhìn qua có vẻ rất nhiều.

Lý Thao nhìn thấy Thi Hạ đang đi đến, vội vàng bỏ những thứ trong tay xuống, giải thích: “Chỗ này là vật tư. Nơi đó tài nguyên thiếu thốn, cho dù đưa tiền cũng chưa chắc đã mua được đồ. Vì vậy, sẽ tốt hơn nếu mang thứ gì đó đến đây, thực ra cũng giúp bọn họ tiết kiệm tiền vận chuyển.”

Thi Hạ cười: “Nói cũng phải.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.