Chương trước
Chương sau
Lệ Cảnh Dương vừa về tới nhà, đúng lúc dừng xe ở trước nhà, thì thấy Thi Hạ vội vội vàng vàng chạy ra.

“Chị dâu Hạ Hạ, chị đi đâu vậy? Hạ Hạ!”

Nhưng Thi Hạ hình như không nghe thấy tiếng kêu của Lệ Cảnh Dương.

Cô đã lên xe của mình rồi lái đi khỏi đó.

Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, vẻ mặt tò mò “Sao lại chạy nhanh vậy, hình như còn khóc nữa ……”

Anh quay đầu nhìn mẹ của mình, hôm nay là ngày Giáng Sinh mà!

Nhưng Lệ Cảnh Dương không ngờ, đúng lúc về nhà thì thấy Thi Hạ vội vàng chạy ra.

Thấy con trai về nhà, Tô Giai Kỳ hơi bất ngờ.

“Cảnh Dương, sao con về đây vậy?”

Lệ Cảnh Dương mỉm cười, lấy món quà Giáng Sinh từ phía sau lưng mình tặng cho mẹ của mình.

“Giáng Sinh vui vẻ! Mẹ, con về đón Giáng Sinh với cả nhà mình!”

Trong lòng Tô Giai Kỳ rất vui, dù gì cũng trải qua ngày Giáng Sinh với con trai.
“Đó là ngày của người Tây, chúng ta đâu có!” Lệ Chí Nhân đứng bên cạnh lẩm bẩm.

Bọn họ đón ngày Tết là được lắm rồi, còn Giáng Sinh gì gì, đúng thật là.

Đó đều là ý tưởng của tụi nước ngoài, không hề thú vị chút nào!

Lệ Cảnh Dương bĩu môi nhìn ba của mình “Ba, ba có thể đừng có cỗ hủ quá được không?”

Nói xong thì cậu đã vào tới cửa, đúng lúc cậu còn nhờ trợ lý của mình giúp đặt cây thông Giáng Sinh vào nhà!

Thật không dễ dàng mới đón được một ngày lễ, nhất định phải làm cho náo nhiệt mới được!

“Đúng rồi mẹ, lúc nãy sao chị dâu lại chạy ra ngoài vậy? Con gọi chị ấy mà chị ấy không có nghe.” Lệ Cảnh Dương tò mò hỏi.

Nói sao thì đây là căn nhà cũ, ba mẹ của mình cũng thích Hạ Hạ như vậy.

Chuyện này đúng là bất thường!

Tô Giai Kỳ bĩu môi “Trừ anh con ra thì còn ai nữa, lúc nãy còn bị ba con dạy dỗ cho một trận ra trò, đáng đời!”
Lệ Cảnh Dương hơi bất ngờ, dù gì anh mình từ nhỏ tới lớn luôn là niềm tự hào của ba, cho nên Lệ Chí Nhân chưa từng đánh Lệ Cảnh Diễn.

“Ai bị ba con dạy dỗ, Hạ Hạ hả?”

Tô Giai Kỳ trả lời “Trừ anh con ra thì còn ai vào đây?”

Lệ Cảnh Diễn bị đánh!

Không biết tại sao, sau khi biết được tin đó, Lệ Cảnh Dương lại cảm thấy hả dạ!

“Vậy đúng là anh ấy đáng đời!”

Tô Giai Kỳ gật đầu biểu lộ sự đồng ý.

“Đúng vậy, mẹ cũng thấy anh con đáng đời.”

Lúc nãy bà còn thấy đau lòng cho con trai mình, sau đó lại cảm thấy con trai mình đáng đời.

Mà lúc này Lệ Cảnh Diễn trong phòng đã hắt hơi vài tiếng.

Anh không biết là ai đang nói xấu sau lưng mình!

“Con đi lên lầu xem anh hai đây.”

Tô Giai Kỳ cản Lệ Cảnh Dương.

“Con thăm anh con thì được. Nhưng hai đứa tuyệt đối đừng thêm chuyện cho mẹ lo nữa nha!”
Bây giờ bà chỉ sợ hai anh em gặp nhau rồi đánh nhau, tới lúc đó thì đúng là không cách nào xử lý được.

Chỉ sợ ba tụi nhỏ sẽ dạy dỗ từng đứa một!

Lệ Cảnh Dương mỉm cười “Mẹ yên tâm, con đâu có ngốc vậy, con đánh không lại anh ấy chắc chắn sẽ không đánh với anh ấy đâu.”

“Tạch ……. Được rồi, con lên lầu đi.”

Cậu đi cãi nhau với anh trai của mình, vậy không phải tự tìm cái chết sao?

Từ nhỏ cậu và anh trai cùng nhau tập quyền anh, cậu vẫn đang tiến bộ.

Nhưng mãi mãi cũng không ngang sức với Lệ Cảnh Diễn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.