“Cốc cốc cốc …….”
Nghe tiếng gõ cửa, Lệ Cảnh Diễn hơi bực nhưng vẫn đi ra mở.
“Mời vào.”
“Anh hai, lâu rồi không gặp.”
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Lệ Cảnh Dương, Lệ Cảnh Diễn càng thấy trong lòng bức bối và buồn chán hơn.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Nhưng Lệ Cảnh Dương vẫn là dáng vẻ không sợ chết.
“E hèm, xem ra, hôm nay tâm trạng anh không tốt! Đã bị đánh ra nông nỗi này, chị dâu cũng không bôi thuốc cho anh, đúng là tội nghiệp.”
Lệ Cảnh Diễn ngẩng đầu nhìn đứa em trai của mình đang hả hê.
Thấy mình bị đánh, Lệ Cảnh Dương là em trai của mình, niềm vui viết đầy lên mặt!
Nhưng lúc nãy cậu nói chị dâu, nhiều ngày rồi, cậu luôn gọi là Hạ Hạ, Hạ Hạ, cậu gọi vậy khiến cả người anh thấy không thoải mái!
“Bây giờ cuối cùng cũng thừa nhận cô ấy là chị dâu chú rồi sao?” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng hỏi.
Lệ Cảnh Dương thở dài, dáng vẻ bất lực “Hết cách rồi, không thể không thừa nhận!”
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười nhìn em trai của mình.
Mặc dù cậu nói đùa anh ta bị đánh, nhưng cậu thừa nhận Thi Hạ là chị dâu của mình, và mọi thứ có thể bị hủy.
“Cảm thấy tôi cứu chú một lần, cho nên muốn cảm ơn tôi sao?” Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Nhưng Lệ Cảnh Dương lắc đầu, anh trai mình cảm thấy lương thiện quá rồi, không phải vậy đâu!
“Nói thật thì em vẫn không hề thấy cảm kích anh chút nào! Anh không cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466268/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.