Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn là dáng vẻ bức bách người khác như vậy.
“Hạ Hạ, trong ấn tượng của tôi, cô không phải người như vậy. Cô bây giờ sao lại trở nên xa lạ vậy?”
Anh nhìn Thi Hạ, từng bước từng bước đi về phía Thi Hạ, ép sát vào cô.
Thi Hạ hết cách, chỉ có thể từng bước từng bước lùi về sau.
Nhưng tại sao Lệ Cảnh Diễn lại giận như vậy, cô vẫn không hiểu.
“Lệ Cảnh Diễn, anh nói vậy rốt cuộc là có ý gì, tôi không hiểu?”
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười nhìn Thi Hạ, nụ cười vừa lạnh vừa trào phúng.
Nhưng Thi Hạ chỉ cảm thấy khó hiểu!
“Thi Hạ, bây giờ cô thật sự không hiểu hả?”
“Nói nhảm, lời anh nói không rõ ràng làm sao tôi có thể hiểu được?”
Lệ Cảnh Diễn trừng mắt nhìn Thi Hạ.
Đôi mắt của cô trong sáng như vậy. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nhưng tại sao người phụ nữ như cô lại biết gạt người khác!
“Lệ Cảnh Diễn, anh có thể nào đừng dùng ánh mắt đó dò xét tôi được không?” Thi Hạ hơi bực.
Nhưng vấn đề Lệ Cảnh Diễn tiếp tục hỏi càng khiến cô thêm tức.
“Thi Hạ, cô thành thật nói cho tôi biết đi, có phải cô muốn hại chết đứa bé trong bụng của Thẩm Giai không?”
Thi Hạ hơi giật giật đôi mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn
“Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?”
Bây giờ cô sao lại cảm thấy Lệ Cảnh Diễn hiểu lầm mình rồi.
Lệ Cảnh Diễn chỉ biết tiếp tục cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466266/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.