Chương trước
Chương sau
Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn là dáng vẻ bức bách người khác như vậy.

“Hạ Hạ, trong ấn tượng của tôi, cô không phải người như vậy. Cô bây giờ sao lại trở nên xa lạ vậy?”

Anh nhìn Thi Hạ, từng bước từng bước đi về phía Thi Hạ, ép sát vào cô.

Thi Hạ hết cách, chỉ có thể từng bước từng bước lùi về sau.

Nhưng tại sao Lệ Cảnh Diễn lại giận như vậy, cô vẫn không hiểu.

“Lệ Cảnh Diễn, anh nói vậy rốt cuộc là có ý gì, tôi không hiểu?”

Lệ Cảnh Diễn mỉm cười nhìn Thi Hạ, nụ cười vừa lạnh vừa trào phúng.

Nhưng Thi Hạ chỉ cảm thấy khó hiểu!

“Thi Hạ, bây giờ cô thật sự không hiểu hả?”

“Nói nhảm, lời anh nói không rõ ràng làm sao tôi có thể hiểu được?”

Lệ Cảnh Diễn trừng mắt nhìn Thi Hạ.

Đôi mắt của cô trong sáng như vậy. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nhưng tại sao người phụ nữ như cô lại biết gạt người khác!
“Lệ Cảnh Diễn, anh có thể nào đừng dùng ánh mắt đó dò xét tôi được không?” Thi Hạ hơi bực.

Nhưng vấn đề Lệ Cảnh Diễn tiếp tục hỏi càng khiến cô thêm tức.

“Thi Hạ, cô thành thật nói cho tôi biết đi, có phải cô muốn hại chết đứa bé trong bụng của Thẩm Giai không?”

Thi Hạ hơi giật giật đôi mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn

“Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?”

Bây giờ cô sao lại cảm thấy Lệ Cảnh Diễn hiểu lầm mình rồi.

Lệ Cảnh Diễn chỉ biết tiếp tục cười lạnh rồi nói “Thi Hạ, nếu như cô không có ý nghĩ đó, tại sao hôm đó cô lại gọi Thẩm Giai ra ngoài?”

Thi Hạ hình như đã hiểu ra gì đó, thì ra là như vậy.

Xem ra, chính mình thật sự đã xem thường người phụ nữ Thẩm Giai đó rồi.

“Lệ Cảnh Diễn, anh đã nói như vậy rồi, vậy tôi không còn gì để nói, anh đã xác nhận đó là tôi rồi. Tôi có nói thêm gì nữa thì có ý nghĩa gì sao?”
Giải thích là thứ không cần thiết nhất trên thế giới này.

Cho nên Thi Hạ không cảm thấy bản thân mình nợ Lệ Cảnh Diễn một lời giải thích.

Dù sao cô có nó hàng ngàn hàng vạn lần thì Lệ Cảnh Diễn cũng không tin.

Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn tiếp tục nói “Thi Hạ, cho tới giờ cô vẫn còn muốn xảo biện?”

Thi Hạ mỉm cười, nhưng cũng chỉ là khoé môi giương lên chứ không phải nụ cười thật lòng.

“Tôi không muốn xảo biện. Nhưng Lệ Cảnh Diễn, anh khiến tôi quá thất vọng, thì ra anh lại tin tôi như vậy.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, cô vẫn thấy thất vọng?

Không phải mình nên thất vọng hay sao?

“Tôi nói cho anh biết, tôi không muốn hại chết đứa bé trong bụng người phụ nữ đó! Tôi cũng không có hẹn người phụ nữ đó ra ngoài, là cô ta tự tới tìm tôi, tin hay không tuỳ anh thôi!”
Thi Hạ nói xong thì trực tiếp đẩy Lệ Cảnh Diễn trước mặt mình. Sau đó cô không hề do dự mà quay người rời khỏi.

Ở đây cùng người đàn ông không thèm nói đạo lý nói càng nhiều cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi!

Lệ Cảnh Diễn đứng đó như vậy, nhìn Thi Hạ chạy xông ra ngoài.

Cô nói không phải cô là, trong lòng Lệ Cảnh Diễn không biết tại sao, chính vì một câu của Thi Hạ cũng đã tin cô rồi.

“Hạ Hạ, con đi đâu vậy?”

Tô Giai Kỳ thấy con dâu chạy xông ra ngoài nên thấy kỳ lạ.

Giờ này không phải nên ở trong phòng bôi thuốc cho Cảnh Diễn sao?

“Con về công ty, hôm nay con cần tăng ca.”

Nhưng Tô Giai Kỳ lại hiểu ra chuyện gì.

Chắc là thằng nhóc thối Cảnh Diễn lại làm cho Thi Hạ giận rồi.

Đúng lúc Lệ Cảnh Diễn ra ngoài rót nước uống, Tô Giai Kỳ thấy vết thương sau lưng của anh vẫn giống như lúc nãy thì hiểu ra vấn đề.

“Thằng nhóc xấu xa này, có phải con lại chọc giận Thi Hạ nữa không vậy?”

Nhưng trên mặt của Lệ Cảnh Diễn lại ra vẻ nhẹ nhàng, coi như không xảy ra chuyện gì.

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, sao con làm được, con cảm thấy con không có năng lực lớn như vậy đâu.”

“Vậy Hạ Hạ lúc nãy đã bỏ chạy ra ngoài rồi.” Tô Giai Kỳ nói tiếp.

Bà cảm thấy chắc chắn là con trai của mình đã chọc cho Thi Hạ không vui rồi.

Cho nên Hạ Hạ mới cảm thấy đau lòng và tức giận!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.