“Cái gì! Về ngủ rồi?”
Địa vị của Lệ Cảnh Diễn anh ở trong lòng Thi Hạ chính là như vậy sao?
“Cô ấy không bảo cậu đến đây tìm tôi?” Lệ Cảnh Diễn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tiếp.
Lý Thao tiếp tục vò tóc mình.
“Cô ấy nói…… Tùy.”
“Tùy!”
Lệ Cảnh Diễn cắn môi mình, trong lúc nhất thời, thậm chí chính anh cũng không biết an ủi bản thân thế nào.
Lý Thao cũng cảm thấy hình như mình nói sai chuyện gì rồi, nhưng mà, anh cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi!
“Vâng, tổng giám đốc, ngài đừng vội đau khổ. Tôi đoán, phu nhân chỉ nói vậy thôi, nói mạnh miệng, nhất định cô ấy cũng lo lắng cho ngài, nếu không, cũng sẽ không giao xe của mình cho tôi!”
Lúc này Lý Thao mới nghĩ ra, chắc anh nên an ủi tổng giám đốc của mình một chút.
Nhưng mà, vừa rồi anh vẫn luôn rải muối lên miệng vết thương của tổng giám đốc, hơn nữa, còn rải một tầng muối thật dày!
“Lý Thao, cậu cảm thấy cô ấy có giống như đang lo lắng cho tôi không?” Lệ Cảnh Diễn tiếp tục hỏi.
Sao anh lại cảm thấy, mình ở trong lòng Thi Hạ, là kẻ có cũng được mà không có cũng được vậy!
Lý Thao lại vò tóc mình, trong lòng nghĩ, tổng giám đốc có thể đừng dùng vấn đề khó như vậy đến để làm mình khó xử không!
“Thật ra, vẫn tốt……”
“Cái gì gọi là vẫn tốt?”
Lý Thao cười, tiếp tục nói, “Tính cách mỗi người đều không giống nhau, có lẽ phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466238/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.