Lý Thao sửng sốt một chút.
“A?”
Chỗ nào, dừng xe?
Không phải phu nhân thật sự tức giận rồi chứ, muốn ném tổng giám đốc ra ngoài?
“Tôi bảo dừng xe.” Thi Hạ lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Lý Thao nhanh chóng gật đầu.
“Vâng vâng, được rồi.”
Thi Hạ kéo cửa xe ra, sau đó, theo sau Lệ Cảnh Diễn cùng nhau xuống xe.
Bên ngoài xe gió đêm vẫn rất lạnh, mà hiện giờ bọn họ lại còn ở trên đường quốc lộ quanh co, càng thêm vẻ hoang vắng.
Thi Hạ nhìn thoáng qua Lệ Cảnh Diễn, sau đó, lạnh lùng mở miệng, nói một câu.
“Được rồi, anh có thể về uống rượu tiếp!”
Lệ Cảnh Diễn hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, vẫn mang dáng vẻ say khướt.
Nhưng mà, Lý Thao bên cạnh đã hiểu rõ!
“Phu nhân, cô làm vậy, ngày mai sau khi tổng giám đốc tỉnh rượu, nhất định sẽ gϊếŧ tôi.”
Chỗ này quá lạnh, lại hoang vắng như vậy, chẳng lẽ phu nhân của tổng giám đốc không lo lắng ông chủ lớn bị sói tha đi mất sao?
“Vậy cứ để anh ấy ra tay, tiện tay gϊếŧ cả tôi đi.” Thi Hạ thản nhiên trả lời một câu.
Sau đó, dứt khoát lên xe, đưa Lý Thao, lái xe rời khỏi đó.
“Phu nhân, hay là chúng ta cứ đợi thêm một chút, do tổng giám đốc uống say thôi.” Vẻ mặt Lý Thao đầy sợ hãi.
Nếu hôm nay mình thật sự đi khỏi , ngày mai tổng giám đốc thật sự có khả năng lôi mình ra bầm thây vạn đoạn.
Nhưng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466237/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.