Chương trước
Chương sau
"Hạ Hạ, không biết tại sao, mẹ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó..." Tô Giai Kỳ đột nhiên mở miệng.

Hơn nữa còn gọi tên Thi Hạ.

Cả người Thi Hạ sững sờ một lát, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Giai Kỳ trước mặt cô, có chút khó hiểu.

"A, thiếu gì ạ?"

"Mẹ cũng cảm thấy thức ăn nhạt sao?" Thị Hạ nhìn Tô Giai Kỳ hỏi.

Tô Giai Kỳ mới thấy lạ lạ chỗ nào đó, đang yên đang lành, bà cũng không có nói thức ăn, tại sao Thi Hạ lại nghĩ đến chuyện thức ăn mặt nhạt thế nào chứ!

"Hạ Hạ, điều mẹ muốn nói là một đứa bé cơ!" Tô Giai Kỳ nhấn mạnh.

Đứa bé?

Mọi người không phải đang cùng nhau ăn cơm sao? Đứa bé từ đâu ra?

Thi Hạ đương nhiên cũng không hiểu ý nghĩ câu nói của bà.

Dù gì, trước kia Tô Giai Kỳ là tiểu thuyết gia, trí tưởng tượng phong phú, nếu có bất kỳ ý tưởng nào, không ai sánh bằng bà!
"Khụ khụ...ý mẹ là, nếu như con với Lệ Cảnh Diễn có thể sinh một đứa bé, vậy thì gia đình này hoàn mỹ rồi." Tô Giai Kỳ cười nhắc nhở.

Mặc dù con trai với con dâu luôn nói hai người còn trẻ, nhưng trong lòng Tô Giai Kỳ đã sốt ruột rồi!

Có thể nói là, hoàng đến không gấp thái giám gấp đi.

Lệ Chí Nhân ở bên cạnh cũng mở miệng nói, "Đúng vậy, hai con kết hôm cũng lâu, bây giờ cũng nên có một đứa con rồi."

Cho đến nay ông một mực không quản những chuyện vụn vặt trong nhà này, nhưng bây giờ dù sao cũng liên quan đến đời sau của nhà họ Lệ, rất chi là quan trọng!

Thấy mấy ông già bằng tuổi ông dắt cháu mình đi chơi công viên, Lệ Chính Nhân cũng cảm thấy hơi sốt ruột rồi!

Tại sao con trai mình còn chưa sinh cho ông một đứa cháu trai chứ!

Thi Hạ hơi cúi đầu, đột nhirn nghĩ đến Ninh Vô Ưu từng bẻ lại lời Tô Khả Khả rằng xử nữ sinh con kiểu gì.
Thật ra thì, câu này áp dụng lên người cô cũng thích hợp.

Ai ngờ, lúc này Lệ Cảnh Diễn bình thản trả lời, "Con biết, mẹ, tụi con sẽ sớm có thôi."

Thi Hạ đang uống được một nửa canh sườn bí đao trực tiếp phun hết ra.

"Khụ...khụ..."

Cô giống như bị kí©h thí©ɧ vậy, bắt đầu kịch liệt ho khan.

Lệ Cảnh Diễn vội vàng vỗ vỗ lưng Thi Hạ, đồng thời hơi khó chịu với phản ứng của Thi Hạ.

Thế nào chứ, cô không muốn ở bên anh sinh con sao?

"Không sao, không sao,...tự nhiên tôi bị sặc." Thi Hạ có hơi lúng túng giải thích.

Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đã chuyển sang đỏ.

Lệ Cảnh Dương bên cạnh cũng nói giúp vào, "Chuyện sinh con vốn không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định được, việc này, nên thuận theo tự nhiên đi."

Ai ngờ, thời điểm nghe thấy em trai mình can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của anh và Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn cảm thấy rất khó chịu.
"Cảnh Dương, em nên dành nhiều tâm tư hơn để tìm bạn gái đi."

Tô Giai Kỳ ngồi đối diện cũng thở dài một cái, đừng ai nói người này đúng hay không nữa, hai tên tiểu tử thối này, không thể nào khiến bà bớt lo một chút.

"Hai đứa bọn con, chẳng đứa nào làm mẹ bớt lo hơn được!"

"Không phải bọn con không để cho mẹ bớt lo, chuyện này là do mẹ thích lo nghĩ lung tung." Lệ Cảnh Dương ở đằng sau bổ sung.

"Con nói gì, mẹ lo nghĩ lung tung? Tên tiểu tử thối nhà con, nếu không phải vì con, mẹ, mẹ,..."

Thi Hạ thật sự là nhìn không nổi, cô cũng chỉ có thể nói một câu, tính cách mẹ chồng cô thật sự quá nóng nảy.

Có bà ở nhà thì nhà này không bao giờ lo lắng việc buồn tẻ.

"Được rồi, mẹ, ăn cơm trước, ăn cơm trước, hôm nay canh xương sườn bí đao ngon lắm." Thi Hạ cười nói.

Nghe Hạ Hạ nói mình làm canh xương sườn bí đao uống ngon, Tô Giai Kỳ ngay lập tức cười.

"Thật không, Hạ Hạ?"

Thi Hạ gật đầu một cái, dáng vẻ khẳng định chắc nịch.

Cô vốn cũng không nói láo, cô rất khâm phục tài nấu nướng của Tô Giai Kỳ!

"Đúng vậy, rất thơm, con đã uống chén thứ hai rồi."

Lệ Cảnh Diễn ở bên chẳng qua là nhìn vợ mình, nữ nhân lươn lẹo này, lúc nào cũng có năng lực chuyển đề tài nhanh chóng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.