"Hạ Hạ, không biết tại sao, mẹ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó..." Tô Giai Kỳ đột nhiên mở miệng.
Hơn nữa còn gọi tên Thi Hạ.
Cả người Thi Hạ sững sờ một lát, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Giai Kỳ trước mặt cô, có chút khó hiểu.
"A, thiếu gì ạ?"
"Mẹ cũng cảm thấy thức ăn nhạt sao?" Thị Hạ nhìn Tô Giai Kỳ hỏi.
Tô Giai Kỳ mới thấy lạ lạ chỗ nào đó, đang yên đang lành, bà cũng không có nói thức ăn, tại sao Thi Hạ lại nghĩ đến chuyện thức ăn mặt nhạt thế nào chứ!
"Hạ Hạ, điều mẹ muốn nói là một đứa bé cơ!" Tô Giai Kỳ nhấn mạnh.
Đứa bé?
Mọi người không phải đang cùng nhau ăn cơm sao? Đứa bé từ đâu ra?
Thi Hạ đương nhiên cũng không hiểu ý nghĩ câu nói của bà.
Dù gì, trước kia Tô Giai Kỳ là tiểu thuyết gia, trí tưởng tượng phong phú, nếu có bất kỳ ý tưởng nào, không ai sánh bằng bà!
"Khụ khụ...ý mẹ là, nếu như con với Lệ Cảnh Diễn có thể sinh một đứa bé, vậy thì gia đình này hoàn mỹ rồi." Tô Giai Kỳ cười nhắc nhở.
Mặc dù con trai với con dâu luôn nói hai người còn trẻ, nhưng trong lòng Tô Giai Kỳ đã sốt ruột rồi!
Có thể nói là, hoàng đến không gấp thái giám gấp đi.
Lệ Chí Nhân ở bên cạnh cũng mở miệng nói, "Đúng vậy, hai con kết hôm cũng lâu, bây giờ cũng nên có một đứa con rồi."
Cho đến nay ông một mực không quản những chuyện vụn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466208/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.