“Lệ Cảnh Dương, chuyện của Tô Khả Khả tôi cũng đã nghe qua một chút rồi, cứ là người ngay thẳng, không cần phải biện minh với người khác.”
Tất nhiên, Ninh Vô Ưu tin tưởng Lệ Cảnh Dương, bởi vì cô ta cảm thấy Tô Khả Khả không giống một người tốt.
Lệ Cảnh Dương cười rồi nói, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã tin tưởng.”
“Tôi là đang nể mặt của Thi Hạ, cậu tuyệt đối đừng có nghĩ rằng tôi có tâm tư gì khác với cậu đó nha!”
Lệ Cảnh Dương gật đầu.
“Tôi biết, tôi không có hiểu lầm.”
Nhưng mà, Ninh Vô Ưu lại thấy lúng túng trong lòng, dù sao chuyện tối qua bây giờ xem ra chỉ có mình cô ta mới biết rõ.
Không sao, trí nhớ của cô ta không tốt, có lẽ sẽ quên đi nhanh thôi, vẫn là phải để mình quên nhanh đi trước đã.
--
Lệ Cảnh Dương sau khi về nhà, việc đầu tiên là gọi cho Tịch Diệc, sau đó mắng Tịch Diệc một trận tối tăm mặt mày.
Tên đáng chết này, cậu ta là trợ lí của Lê Cảnh Dương đây sao?
Lệ Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy, gặp phải một người trợ lí không đáng tin như Tịch Diệc, thật sự là do cậu xui xẻo!
“Tịch Diệc, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không phải là cậu nên đón tôi về hay sao?”
Tịch Diệc nghe giọng điệu của Lệ Cảnh Dương, lập tức hiểu ra, nhất định là tối hôm qua ông chủ trải qua việc không tốt lắm.
“Tôi sai rồi thưa sếp, tôi không phải cố ý, chỉ là hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466180/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.