Cô không dùng phương thức dựa dẫm vào đàn ông, cũng không dựa vào bối cảnh gia đình mà thăng tiến.
Thứ mà Thi Hạ cô muốn, cô sẽ có được từ bàn tay của chính mình.
--
Nhà của Ninh Vô Ưu.
Lệ Cảnh Dương vừa mở mắt thì phát hiện mình ở trong nhà của một người phụ nữ, cậu không hề biết nơi này là nơi nào.
“Đây là đâu?”
Lệ Cảnh Dương dụi mắt, trong phòng không có ai cả.
Cậu suy nghĩ một chút, quay người bước xuống giường rồi ra khỏi phòng, quả thật đã nhìn thấy Ninh Vô Ưu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
“Ninh Vô Ưu?”
Thấy Lệ Cảnh Dương đi tới, sắc mặt Ninh Vô Ưu có chút khó coi.
“Ôn thần, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Lệ Cảnh Dương đương nhiên vẫn chưa phản ứng kịp.
“Ôn thần gì cơ?”
Ninh Vô Ưu cười một cái rồi xua xua tay với Lệ Cảnh Dương.
“Qua đây.”
Lệ Cảnh Dương vẫn chưa biết là xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh qua đây trước đã.”
Ninh Vô Ưu lại vẫy tay với Lệ Cảnh Dương, nhưng nụ cười trên mặt cô ta lại khiến Lệ Cảnh Dương có chút ớn lạnh.
Cậu có thể không qua đó sao?
Nhưng mà, cậu vẫn bước qua đó rồi.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh Lệ, tôi nghĩ rằng mình cần phải tính món nợ này với anh.” Ninh Vô Ưu chạm vào môi của mình.
Nhưng mà Lệ Cảnh Dương gãi đầu, một khi cậu đã uống rượu thì rất dễ quên đi một số chuyện, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466179/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.