"Đi thôi, tuy tôi xem rồi nhưng bộ phim này thật sự rất hay, còn có giá trị kỉ niệm nữa." Thi Hạ cười nhìn Lệ Cảnh Diễn.
"Titanic" vẫn đang công chiếu, nhưng người từng đưa Thi Hạ đi xem "Titanic" đã không còn nữa rồi.
Lúc Thi Hạ còn nhỏ, luôn có một người tên là Tần Mộ Bạch ở cạnh cô. Nhưng năm mười bốn tuổi, Tần Mộ Bạch đã rời khỏi Thi Hạ vĩnh viễn.
Anh ấy cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy, lặng lẽ không một gợn sóng.
Thật ra Thi Hạ vẫn luôn ghi nhớ người bạn thủa nhỏ này sâu tận đáy lòng.
Cô biết, có lẽ mình không thể thấy Tần Mộ Bạch thêm lần nào nữa, nhưng cô vẫn luôn biết ơn người anh chỉ hơn cô ba tuổi này.
"Sao thế?"
Lệ Cảnh Diễn có thể cảm nhận được, vẻ mặt Thi Hạ rất kì lạ.
Thi Hạ cười đáp, "Không có gì, chỉ là bỗng nhớ tới một người bạn cũ thôi."
Nhưng vừa nghe thấy cô nhắc tới bạn cũ, Lệ Cảnh Diễn liền sốt sắng.
Anh cũng là một người có người xưa, nhưng sao lại cảm thấy quá khứ của Thi Hạ còn phong phú hơn mình nhiều lắm!
Cô gái này cứ như một quyển sách vậy, một quyển sách trời mà Lệ Cảnh Diễn xem thật lâu vẫn không hiểu!
"Ai thế? Nam hay nữ?" Lệ Cảnh Diễn vội hỏi.
Thi Hạ đỡ trán mình, cảm thấy rất bó tay. Tổng giám đốc Lệ, anh còn có thể nhàm chán hơn nữa được không thế?
"Lệ Cảnh Diễn, nam hay nữ có quan trọng không?"
"Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466134/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.