"Anh còn định đập trứng nữa à?" Thi Hạ kéo Lệ Cảnh Diễn ra khỏi cửa hàng mới quay sang hỏi anh.
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, anh cảm thấy vận may của mình khá tốt.
"Tôi thấy được đấy, hôm nay tôi khá may."
"Khá may?"
Thi Hạ đỡ trán, đúng là ngài tổng giám đốc không trải qua khói lửa nhân gian.
"Lệ Cảnh Diễn, vừa rồi chúng ta tiêu phí hai mươi ngàn tám trăm tệ, cuối cùng đập trứng lấy được một đôi móc treo điện thoại tình nhân khoảng năm mươi tệ. Anh cảm thấy rất hời à?"
"Tôi chưa từng mua nên không biết giá, nhưng tôi cảm thấy rất vui mà." Lệ Cảnh Diễn thành thật.
Thi Hạ cười đến cứng đờ, ít ra ngài Tổng giám đốc không thường xuyên ra ngoài dạo phố. Nếu không mấy cửa hàng này cứ trông thấy Lệ Cảnh Diễn sẽ cười thấy răng không thấy mắt mất.
"Được rồi, vậy chúng ta đi tiếp thôi." Thi Hạ cười nói.
Dù sao nói vấn đề giá cả với vị Tổng giám đốc này cũng vô dụng thôi, anh hoàn toàn không có khái niệm gì cả.
Lệ Cảnh Diễn gật đầu đi theo Thi Hạ.
Tuy Lệ Cảnh Diễn vẫn hơi mông lung không hiểu vì sao Thi Hạ nói vừa rồi hai người chịu thiệt thòi khi mua đồ trong cửa hàng kia.
Thi Hạ đi một hồi mới dừng lại, bước vào một cửa hàng quần áo nam, đồng thời nhìn trúng chiếc caravat trên người ma - nơ - canh.
"Lệ Cảnh Diễn, anh thấy cái kia thế nào?" Thi Hạ chỉ chiếc caravat mình nhắm trúng.
Nhưng lúc thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466133/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.