"Chào Tổng giám đốc Lệ, em là Tô Khả Khả."
Tô Khả Khả bước tới vươn bàn tay nhỏ nhắn non mềm ra trước mặt Lệ Cảnh Diễn, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại không thèm đếm xỉa gì đến cô ta.
"Phim sắp chiếu rồi, chúng ta mau vào thôi, ha ha."
Lệ Cảnh Diễn vừa nói vừa ôm Thi Hạ bước vào, cũng chẳng bố thí cho Tô Khả Khả lấy một ánh nhìn.
"Anh chẳng lịch sự gì cả, người ta vừa chào hỏi anh mà!"
Thi Hạ bị Lệ Cảnh Diễn ôm đi mấy bước mới bỗng nhớ tới vấn đề này.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ trợn mắt, nếu ai anh cũng phải để ý tới thì e rằng chỉ chào thôi cũng không kịp thở mất.
"Có vài người không cần để ý thì đừng lãng phí thời gian."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cố gắng tiêu hóa ý tứ trong lời này của anh.
Mà Tô Khả Khả bên kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt hơi tổn thương, trông có vẻ rất buồn cười.
"Bọn họ đi cả rồi, cô còn ở đây quyến luyến cái gì thế?" Lệ Cảnh Dương cười khẩy.
Tô Khả Khả hơi quẫn bách, nhưng cô ta lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình rất nhanh.
Không sao, cho dù không có Lệ Cảnh Diễn, cô ta còn có Lệ Cảnh Dương đây, người này là được rồi, làm người thì phải biết đủ.
Hơn nữa, chỉ cần cô ta gả cho Lệ Cảnh Dương, sau này thiếu gì cơ hội tiếp xúc với Lệ Cảnh Diễn?
"Sao thế? Cô thích anh tôi à?"
Lệ Cảnh Dương bỗng tiến sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466135/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.